Ngày dần trôi qua, học kỳ chấm dứt khi đôi ta cầm phiếu điểm về nhà.Không nghĩ cô ấy thật thông minh, sau khi chuyên tâm học hành, thànhtích học tập của cô ấy tăng rất nhanh, cuối kì đứng thứ hai trong lớp.Trong khi đó tôi lại rất bình thường, ngay cả trong top 50 cũng khôngvào nổi.
Bà nội và ba mẹ đều rất vui vẻ, miệng luôn khen em gái thông minh.
Em gái lại làm vẻ mặt như thấy thần tượng, nói, “Sao lại vậy? Sao lại vậy được? Anh thông minh như vậy sao điểm thi không bằng em?”.
Không thể nào chịu đựng được! Việc này là danh dự của một thằng đànông. Tôi giận tím mặt nói một câu, “Đương nhiên không phải vậy, đợt thinày tự nhiên anh lại bị đau bụng, cho nên kiểm tra không tốt”.
Bà nội và ba mẹ làm thần sắc như gặp phải quỷ, Chỉ có đứa em gái ngungốc đột nhiên như hiểu ra gật đầu, “Đúng là vậy, em biết anh trai rấtlợi hại mà”.
Bà nội và mẹ cười trộm, mặt tôi không nhịn được, tránh ánh mặt mọingười, vẫn mạnh miệng, “Em cứ chờ đấy, học kỳ sau nhất định anh sẽ vượtqua em”.
Ách, cái danh dự đáng ghét của thằng đàn ông!
Học kỳ mới vì không để mất mặt trước em gái nên tôi dốc sức học tậptử tế, cuối cùng đến cuối kỳ đứng thứ nhất được lên bục giảng lĩnhthưởng. Điều này đã làm khiếp sợ mọi người, chỉ có duy nhất em gái luônthán phục, vẻ mặt càng ngưỡng mộ tôi.
Bị ảnh hưởng bởi vẻ mặt của em gái, tôi không có thời gian ra ngoàilàm chuyện xấu, hàng xóm láng giềng đều khen ngợi tôi đã cải tà quychính. Cuối cùng tôi nghiệp bằng giỏi, được nhận vào trường cấp ba trọng điểm. Em gái cũng luôn đứng thứ nhất, tên luôn ngồi ở đầu bảng. Anh emnhà họ Lý chúng tôi đã trở thành huyền thoại ở trường cấp hai. Phụ huynh học sinh suốt ngày vây quanh ba mẹ tôi hỏi lấy kinh nghiệm.
Tức giận ở cái là, rõ ràng người tiến bộ là tôi, nhưng ba mẹ càngthích em gái hơn. Tuy vậy cô ấy vẫn là một tiểu tín đồ trước sau như một tôn sùng tôi, bởi vậy nên tôi có tức giận cũng không biết xả vào đâu.
Khó khăn lên trường cấp ba, trường ở khu khác nên chỉ về nhà mới gặpđược tiểu tín đồ, áp lực đè nén của tôi chợt giảm. Nhớ tới sự nghiệp đại ca xã hội đen bị tôi bỏ rơi đã lâu, cảm thấy mình nên bắt đầu chuẩn bịcẩn thận một lần nữa. Đến năm thứ hai, tôi kết thân với đám côn đồ xungquanh trường học, khi ấy tôi bắt đầu tuổi dậy thì, có nhiều hocrmonemuốn phát tiết, tôi bắt đầu ở ngoài trường tranh giành địa bàn. Vùng lân cận phố Bàn cờ không dám đi, sợ thiên hạ đồn đại vào tai em gái. Họctập cũng không dám bỏ bê, chỉ sợ em gái phát hiện ra thần tượng đã sađọa.
Hiện giờ tôi đã biết, được người khác sùng bái quá là một áp lực rấtlớn. Tôi thật sự hối hận trêu trọc em gái, càng mệt mỏi với cái danh dự đàn ông mãnh liệt quá mức của mình.
Cái gọi là tranh giành địa bàn, đương nhiên không rời được việc đánhnhau. Có vài lần tránh không được nửa đêm lê về nhà, tôi tự cho mình che đậy rất tốt, nhưng không qua được mắt thần của em gái. Khi tôi ở phòngtắm nhe răng trợn mắt nhìn gương xoa dầu vào lưng, em gái đi vào, vẻ mặt như nhìn thấy quái vậy, “Anh à, anh làm sao vậy?”.
Tôi bịt ngay miệng cô ấy lại, “Đừng ầm ĩ, em muốn để bà nội lo lắngsao?”. Cô ấy vội hiểu ý gật đầu, tôi buông tay, đưa dầu cho cô: “Em đếnvừa đúng lúc, xoa giúp anh”.
Em gái mở to mắt nhận lọ dầu, đến gần nói: “Anh trai, anh thật tốt,bị thương còn không muốn để bà nội lo lắng. Em đúng là không hiểuchuyện. Anh trai, có phải anh bị thương vì làm việc chính nghĩa không?”.
Tôi kỳ thật rất muốn nhân cơ hội này nói cho cô ấy biết sự thật, từ thần tượng xuống làm thần đàn luôn (đàn cúng tế),nhưng nhìn qua gương thấy cái chóp mũi hồng hồng của em gái, lại chỉ có thể nói mấy từ không rõ ràng “Ừm”.
Ách, danh dự của người đàn ông đúng thật là khủng khiếp.
Về sau tôi không đi đánh nhau nữa, cũng cắt đứt liên hệ với nhóm cônđồ, Không riêng vì danh dự đàn ông, mà còn có nguyên nhân khó có thể mởmiệng. Ngày đó bàn tay nhỏ bé của em gái dịu dàng chà sát lưng tôi,trong bụng tôi nổi lên cảm giác khác thường. Rồi sau đó tôi có mộngxuân, nhân vật chính lại chính là em gái.
Trời ạ! Tôi đúng là cầm thú! Tôi làm sao có thể có kiểu ý nghĩ trongđầu này đối với em gái? Tôi chỉ muốn làm người xấu, không muốn làm cầmthú đâu! Vì thế tôi không dám đánh nhau, cô ấy mới xoa dầu cho tôi mộtlần mà tôi đã xuất hiện mộng xuân, thêm một lần nữa tôi không dám đảmbảo mình sẽ trở thành cầm thú hay không.
Tôi tự giác xấu hổ với việc em gái ngưỡng mộ tôi, xuất phát từ đó tôi muốn bồi thường chút tình cảm, tôi cố gắng làm một người anh trai tốt.Mà cô ấy còn yêu quý tôi hơn, có chuyện gì đều nghĩ đến tôi đầu tiên.
Có đồ ăn ngon, có trò chơi mới đều nghĩ đến tôi còn chưa tính, nhưngvì sao lần đầu tiên cô ấy có kinh nguyệt cũng đến tìm tôi? Ngày đó rõràng mẹ, bà nội đều ở nhà, cô ấy lại hoang mang rối loạn đến tìm tôi,khóc lóc: “Anh ơi, anh ơi, có phải em bị ung thư không? Em ra rất nhiềumáu”.
Tôi vội hỏi: “Ở đâu?”.
Cô ấy chỉ chỉ vào mông. Tôi vừa nhìn thấy máu trong quần chảy ra thật nhiều, tôi sợ tới mức hét toáng lên. “Ba me ơi, mau đến đây, em gái cóchuyện rồi”. Cho tới bây giờ tôi chưa hề kêu thảm thiết như vậy.
Ba mẹ vội vàng chạy tới, bà nội cũng đi theo vào. Vừa thấy em gái khóc lóc cũng hoảng, vội hỏi sao lại thế này.
Tôi vội vã nói với bọn họ, “Nhanh gọi xe cứu thương thôi, phải cứu em gái”.
Mẹ tôi nhẹ nhàng thở một hơi nhẹ nhõm, tự trách mình, “Haiz, đúng làsơ sót, em con sớm đến tuổi rồi”. Sau đó cười tủm tỉm dẫn em gái vào nhà vệ sinh.
Ba và bà nội cũng làm dáng vẻ tỉnh ngộ, chỉ có tôi là không rõ mọiviệc, cho nên cứ sốt ruột hỏi ba, “Em gái con rôt cuộc bị sao vậy? Chẳng lẽ không phải là ruột thịt thì không quan tâm đến nó chắc!”.
Ba cười ha ha còn mang vẻ cười nhạo: “Đừng hoảng hốt thế con trai, ba con là loại người vậy sao? Không có việc gì, em gái con đã trưởng thành rồi”.
Trưởng thành? Sao trưởng thành lại đáng sợ như vậy? Còn chảy máu nữa? À từ từ đã, từ từ đã, tôi nhớ ra rồi. Trước kia có lần đọc được trênbáo sức khoẻ sinh sản nói, con gái từ 12, 13 tuổi sẽ đến tuổi dậy thì,vì thế sau này mới có thể sinh con. Nghĩ lại tôi mới thấy ngạc nhiên,đúng là dọa người.
Lúc ăn cơm tối, em gái xấu hổ đỏ mặt cúi đầu ăn cơm, tôi tự hỏi nhìnvóc dáng nhỏ bé của cô ấy thế này, sao mà có em bé được, không biết nơinào có thể bọc được một đứa trẻ đây?
Sau đó em gái bỗng nhiên có chút khoảng cách với tôi, cô ấy vẫnngưỡng mộ tôi như trước, ánh mắt luôn nhìn về phía tôi. Nhưng lại haykhóa cửa phòng, còn yêu cầu tôi gõ cửa, không cho tôi tùy tiện ra vào.
Có một số chuyện cũng không chịu nói cho tôi. Nói ví dụ có một ngàytan học về, tôi thấy sắc mặt cô ấy tái nhợt ôm bụng vào nhà, tôi hỏi làm sao vậy, cô ấy lắc đầu nói không có việc gì, đi vào nhà vệ sinh mân mênửa ngày mới đi ra. Sau đó hờ hững với tôi rồi lại ôm bụng về phòng.
Tính khí tôi bướng bỉnh nên càng giấu tôi càng muốn làm cho rõ, đivào toilet trinh sát đến nửa này, cuối cùng cũng phát hiện thấy manh mối để lại trong thùng rác. Lúc này tôi không hoảng loạn nữa, trải qua mộtbài học tôi đã hiểu ra rất nhanh, em gái đến cái kia.
Vì sao em gái lại khó chịu như vậy? Ba mẹ đều chưa đi làm về, mà tôicũng không thể đi hỏi ba mẹ được, từ sau sự kiện có kinh nguyệt lần đầuấy, ba mẹ và bà nội lúc nào cũng nhìn tôi bằng vẻ mặt thâm sâu khó đoán, coi tôi không hiểu chuyện, vì thế tôi mới không muốn tự làm mình mấtmặt.
Tôi lên Baidu tìm hiểu, rất nhanh đã tìm được đáp án, trên đó giảithích rất chi tiết tường tận, còn giới thiệu vài cách giảm bớt khó chịu, trong đó có cách ăn canh đậu đỏ có vẻ rất hữu hiệu. Tôi lục tung trongphòng bếp tìm đậu đỏ, cho thêm ít nước rồi bắt đầu nấu.
Đang nấu, mẹ đi làm về. Nhìn thấy tôi ở phòng bếp như bị dọa ma nhảydựng lên, “Hạo Nhiên à? Con ở phòng bếp làm gì thế? Em gái con đâu? Saokhông đi theo con?”.
Tôi đã sớm chuẩn bị tốt, chìa thẳng ngón trỏ tay trái lên, ở trên còn tô màu đỏ giả vết máu, “Đầu ngón tay con chảy máu, nấu canh đậu đỏ bổmáu. Em gái ở trong phòng”.
Mẹ rõ ràng không tin, nhưng kì lạ là không hỏi nữa, đến trước phòng emgái gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, một lúc sau đi ra, mang theo vẻ hiểubiết về âm mưu này rồi cười tủm tỉm vào bếp, nhìn xem nói: “Nước ít quá, canh đậu đỏ nên nấu như này …”.
Mẹ cẩn thận dạy tôi nấu canh đậu đỏ thế nào, sau đó ở một bên chuẩnbị cơm tối. Thỉnh thoảng nhìn tôi cười, cười đến mức da đầu tôi run lên. Chờ canh đậu đỏ nấu xong, tôi ấp úng nói: “Nấu nhiều quá, con múc mộtbát cho em gái”.
Mẹ cười lớn: “Ừ, làm đi”.
Tôi gõ cửa, em gái mệt mỏi nói: “Vào đi”. Tôi đi vào thấy em gái cuộn mình trong chăn, tôi bưng bát canh đậu đỏ vào, “Em uống ít canh nàyđi”.
Mẹ không biết đã vào từ lúc nào: “Con nhất định phải uống, đây là tựtay Hạo Nhiên làm, nghĩ lại mẹ nuôi nó lớn mười mấy năm nay cũng chưatừng uống một ngụm trà nóng nó pha. Haiz, con lớn rồi cũng coi em gáihơn cả”.
Tôi đỏ mặt cãi lại: “Con làm món này bổ máu cho mình, không hơi đâu quan tâm nấu cho em”.
“À thế à”. Mẹ miệng nói một đằng nghĩ một nẻo, “Hai đứa cứ từ từ bổ máu, mẹ đi nấu cơm đây”.
Em gái ngồi dậy, trên khuôn mặt tái nhợt hiện mây đỏ, ánh mắt sángngời nhìn tôi. Đôi mắt em gái từ lúc nào đã trở nên to và đẹp thế này?Tôi gần như cảm thấy bối rối khi nhìn vào đôi mắt cô ấy.
Em gái nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của tôi hé miệng nở nụ cười, nhận bát canh từ tay tôi rồi cúi đầu uống. Uống xong rồi, cầm bát đưa cho tôi,giọng nói mềm mại, “Cám ơn anh”. Nghe được câu nói đấy cơ thể tôi nhưnhũn ra.
Về sau cách vài ngày mỗi tháng tôi sẽ chịu bị thương cần bổ máu, cũng không quan tâm nấu hơn một bát cho em gái. Có khi lấy cớ vậy chính tôicũng không tin được, như ba mẹ tôi lại tin. Tài nghệ nấu canh đậu đỏ của tôi dần trở nên hoàn mỹ.
Em gái luôn hạnh phúc uống canh đậu đỏ, ánh mắt nhìn tôi càng ngày càng sáng ngời.