Edit: Mạn Già La
*
Sau khi vào cửa, tôi đứng yên trong bóng đêm hồi lâu, cho đến khi đôi mắt quen dần với bóng tối, tôi mới chậm rãi di chuyển vào trong.
Ở căn phòng bệnh kia, tôi vẫn chưa cảm nhận được sự tĩnh mịch của thế giới này, cho đến bây giờ, khi đi ra bên ngoài rồi, tôi mới nhận ra thế giới này rất sai.
Quá yên tĩnh.
Xung quanh là một sự tĩnh mịch chết chóc, đến không khí cũng im ắng lạ thường, bình tĩnh không gợn sóng.
Bình thường vào ban đêm, cho dù ở nông thôn không nhiễm khói bụi thì cũng sẽ có chút tiếng lá cây xào xạc, tiếng trẻ con nô đùa, tiếng đồ vật rơi. Tiếng đấy như gần như xa bay vào tai con người, hóa thành một luồng khói đi khắp thế gian.
Nhưng chỗ này chẳng có gì cả.
Thôi được rồi, tôi thở dài, tự khuyên mình đừng nghĩ nhiều.
Dù gì cũng là mạt thế cực nóng, con người cũng chết gần hết rồi, càng miễn bàn đến thực vật, một mảnh tĩnh mịch là rất bình thường.
Tự mình hù mình rất dễ xảy ra chuyện, tôi lại lần nữa cảnh cáo mình, đừng nghĩ nhiều.
Trên thế giới này không có ma quỷ, cho dù đám “bạn cùng phòng” tôi trước đó cũng vậy, đó cũng không thể coi như ma quỷ chính thống được.
Sau khi quen với bóng tối, cuối cùng tôi có thể thấy rõ toàn cảnh căn bếp này.
Phòng bếp kiểu Trung Quốc rất đơn giản, trên bệ bếp lát gạch, dưới máy hút khói là hai cái nồi, tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ba-ban-cung-phong-cua-toi-deu-khong-phai-nguoi/2591344/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.