Giờ tan làm Bạch Tử Du đang trên đường về nhà thì bị lực tay tóm lấy lồi cô vào xe. Cô định hét lên kêu cứu nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh cô liền im bặt. Ánh mắt của cô giờ đây đã chuyển từ hoảng loạn sang tức giận rồi. Cô liếc nhìn sáng dần mất kiên nhẫn.
"Tôi nói lại lần nữa, chúng ta nhất định sẽ ly hôn anh đừng làm những việc vô vị như vậy nữa."
"Du Du trước đây anh không quan tâm đến em là anh không đúng. Bây giờ anh mới biết em gả cho anh đã chịu nhiều tủi nhục như vậy. Trước đây anh chỉ quan tâm đến công việc lơ là cảm xúc của em anh sẽ thay đổi, cho anh một cơ hội có được không." Âu Trạch Dương ôm một bó hoa lớn đưa cho cô, hắn vừa nói ánh mắt vừa hiện lên sự hối hận.
"Âu Trạch Dương tôi nhớ ra tất cả rồi, trước đây đúng là tôi đã làm rất nhiều việc khiến anh chán ghét, tôi cũng có thể hiểu lúc đó tôi vừa từ quê lên đã gả cho anh thật sự rất không có cảm giác an toàn cho nên lúc đó rất đáng chán ghét đến bản thân tôi cũng cảm thấy khó mà chịu nổi."
Âu Trạch Dương nghe cô nói vậy thì vội vàng lên tiếng phụ nhận.
"Không phải như vậy đâu. Nếu anh đã cưới em thì sẽ giúp em trải qua những ngày tháng không có cảm giác an toàn, là anh không làm tốt trách nhiệm của người chồng, xin lỗi."
"Tôi cũng không phải một người vợ tốt ngày nào cũng nghi ngờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-toi-muon-ly-hon/3605492/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.