Bạch Tử Du tỉnh lại thì cũng đã là ngày hôm sau, cô nhìn xung quanh một lượt thì chắc chắn rằng mình đang ở bệnh viện. Cô vừa đặt chân muốn bước xuống giường thì Âu Trạch Dương mở cửa bước vào. Hắn chạy đến chỗ cô lo lắng hỏi ham. 
"Em sao rồi?" 
"Đừng động vào tôi. Anh khiến tôi buồn nôn." 
Âu Trạch Dương đứng đờ tại chỗ mấy giây hắn không biết mình đã làm gì mà vừa tỉnh dậy cô đã kích động vậy nữa. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô ôn tồn nói. 
"Em sao vậy Du Du, hay để anh gọi bác sĩ." 
"Không cần đâu. Tôi không sao." 
"Vậy em có đói không, anh đút em ăn." Hắn đứng dậy đi đến bàn lấy cháo lại cho cô, hẳn mở ra rồi thổi qua cho bớ nóng, hắn đưa lên muốn đút cho cô, nhưng hắn đã đưa đến tận miệng cô còn không chịu mở miệng, cũng không nói một lời nào. Hắn không biết làm sao chỉ có thể lên tiếng dỗ dành cô. 
"Du Du ngoan, mau ăn đi không nguội hết giờ." 
"..." 
Cô vẫn không nói giờ chỉ nhìn hắn chằm chằm, hốc mắt cô cũng bắt đầu đỏ ửng lên. Âu Trạch Dương nhìn thấy liền vội vàng đặt bát cháo xuống lo lắng nhìn cô. 
"Du Du em sao vậy?" 
"Âu Trạch Dương, tôi nhớ ra cả rồi." 
".." 
Quán bar thành phố. 
"Cậu đã uống nhiều rồi đừng uống nữa." Cố Hàn cướp lấy chai rượu từ tay hắn đẻ ra xa. 
Âu Trạch Dương nhìn vào khoảng không vô định, hẳn lầm bầm nói. 
"Cậu 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-toi-muon-ly-hon/3605491/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.