Sáng hôm sau Bạch Tử Du mơ hồ tỉnh dậy, cô sờ soạn bên cạnh một lúc cảm giác không phải lắm cô liền mở mắt ra, đập thẳng vào mắt cô là khuôn mặt đẹp như tạc tượng không góc chết của Âu Trạch Dương.
"Âu Trạch Dương...anh." Cô định ngồi dậy xuống giường thì bị Âu Trạch Dương kéo lại ôm vào lòng, hắn không thèm mở mắt mơ màng nói.
"Ngủ với anh lát nữa."
"Không phải anh nói không vào phòng của tôi sao?"
"Đêm qua sấm sét anh lo em sợ hãi nên vào đây an ủi em, kết quả em cứ ôm anh không buông."
"Tôi không tin tôi lớn như vậy tôi còn sợ sấm sét."
"Được nhìn đi, đây chính là chứng cứ của tối qua."
Âu Trạch Dương thấy cô cứ ngoan cố không chịu nhận nên hắn đành đưa điện thoại ra cho cô xem bằng chứng tối qua hắn đã quay lại.
Bạch Tử Du nhìn thấy thì mặt cô bắt đầu nòng lên, cô không thể ngờ hắn lại vô liêm sỉ quay lén mình như vậy. Cô vươn tay ra muốn cướp lấy điện thoại liền bị hắn đưa ra khỏi tầm với của cô.
"Xóa đi, xóa đi. Mau xóa đi Âu Trạch Dương anh đừng giơ nữa."
"Đàn ông không thể không giơ." Hắn ghé sát mặt cô mỉm cười, ẩn ý nói.
"Âu Trạch Dương."
"Được rồi mới sáng sớm đã tức giận như vậy."
"Đó là anh cố ý chọc giận tôi."
Bạch Tử Du muốn giơ tay lên đánh hắn thì Âu phu nhân vừa lúc gọi đến hai người.
"Đợi đã mẹ anh."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-toi-muon-ly-hon/3605488/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.