"Anh đi theo tôi làm gì?"
"Muộn quá rồi một mình em anh không yên tâm, ít nhất để anh nhìn thấy em vào nhà được thôi."
Bạch Tử Du liếc nhìn bộ mặt của hắn chắc chắn là cô có đuổi cũng không chịu đi nên cô cũng không thèm đuổi nữa. Đi lên đến phòng cô mở cửa ra định bước vào thì chợt nhớ ra còn đang có một cái đuôi đang lẽo đéo theo mình nên cô quay lại khó chịu nói.
"Tôi muốn nghỉ ngơi anh về đi."
Bạch Tử Du vừa nói xong hắn liền đầy cô ra một bên rồi ngang nhiên bước vào trong phòng của cô. Bạch Tử Du như muốn bốc hỏa đến nơi rồi cô đóng sầm cửa lại bước vào tóm lấy hắn.
"Anh làm gì thế?"
"Phòng tắm ở đâu? Anh muốn đi tắm anh." Âu Trạch Dương mặt dày hỏi cô rồi đi lại một vòng trong nhà.
"Có ý gì?"
"Ở cùng với em."
"Tôi không đồng ý, đây là nhà tôi anh về đi." Bạch Tử Du cố gắng lấy lại bình tĩnh, hít thở sâu rồi mới quay qua nói với hắn.
"Nhà em thuê cũng thuộc về tài sản chung của vợ chồng, anh ở cùng em có gì không đúng?"
- Trước đây sao không nhìn ra Âu Trạch Dương vô lại như vậy. Bây giờ anh ấy biết mình mất trí nhớ lại không muốn ly hôn. Rốt cuộc trong lòng anh ấy đang nghĩ gì?
Âu Trạch Dương vừa từ phòng tắm bước ra trên người hắn chỉ quấn một cái khăn tắm để che đi hộ bộ vì vậy mà cơ thể hắn hầu như là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-toi-muon-ly-hon/3605487/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.