Dòng chảy thời gian như ngừng lại, bầu không khí nặng nề, tất cả mọi người đều quay sang nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải. 
Hoá ra sớm đã có người phát hiện ra Lạc Yên, vậy nhưng hai ả kia lại không hé một lời, cũng không báo cho cậu chủ, đến khi cậu chủ tra hỏi thì lại không thành thật thừa nhận, còn khiến những người hầu còn lại bị vạ lây. 
Trái ngược với biểu cảm kinh ngạc của đám người hầu, trên mặt Âu Dực lúc này không có gì thay đổi, tựa như anh đã đoán trước được rằng có người nhìn thấy Lạc Yên ngất xỉu nhưng không gọi điện báo cho anh biết. 
Âu Dực lạnh lùng quay sang nhìn hai ả người hầu kia, ánh mắt anh không hề có độ ấm, thanh âm lạnh lẽo nói với bọn họ: 
"Hai người các cô, nhanh chóng đi kết toán lương rồi cút." 
Hai ả người hầu hoảng hốt, thật ra khi nhìn thấy đoạn camera giám sát được phát, bọn họ đã biết trước kết cục này, nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn một tia hy vọng, chỉ thấy hai ả người hầu quỳ sụp xuống, nước mắt giàn dụa cầu xin anh: 
"Cậu chủ, chúng tôi biết lỗi rồi, lần sau, dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, chúng tôi nhất định sẽ báo cho cậu, tuyệt không dám gian dối nửa lời, chúng tôi..." Bọn họ còn chưa nói xong đã cảm nhận được ánh mắt sắc bén của anh, không hẹn mà cùng nhau rụt người lại, sau đó không dám nói thêm một lời nào nữa, ngậm ngùi đi kết toán lương theo lời anh. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066599/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.