9 giờ sáng hôm sau. 
Lạc Yên mơ màng tỉnh lại, ngay khi vừa mở mắt, cô lập tức nhìn sang bên cạnh, phát hiện Âu Dực không có ở đây, hình như anh dậy rất sớm, cũng không biết đang ở nơi nào, chiếc gối ôm ngăn cách hai người cũng không cánh mà bay. 
Lạc Yên mím môi, chậm rãi đi xuống giường chuẩn bị vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, nhưng đến trước cửa phòng tắm mới phát hiện cánh cửa đã khép chặt. 
Âu Dực đang ở trong đó sao? - trong lòng Lạc Yên thắc mắc. 
Hẳn là vậy rồi, trong phòng có mỗi cô và anh, anh không ở trong đó thì còn ai nữa, cô đúng là ngớ ngẩn. 
Lạc Yên quyết định đứng tại chỗ chờ anh ra, khoảng 15 phút sau, tiếng nước chảy kết thúc, bên trong phòng tắm truyền đến tiếng mở chốt cửa. 
Giây tiếp theo, thân hình cao lớn của Âu Dực xuất hiện, sẽ chẳng có gì đáng nói ở đây nếu như anh không để lộ tấm thân trần, phần thân dưới chỉ quấn một chiếc khăn tắm mỏng... 
Lạc Yên suýt sặc máu mũi, anh... có phải Âu Dực đang cố ý câu dẫn cô không? 
Nếu Âu Dực biết suy nghĩ hiện tại trong đầu cô, chắc chắn sẽ cực kỳ oan ức, anh không cố ý muốn quyến rũ cô đâu, anh cứ nghĩ cô ngủ ít nhất 10 giờ mới dậy nên mới vô tư như vậy, không ngờ vừa mở cửa phòng tắm ra liền nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp với biểu cảm kinh ngạc kia, chính anh cũng ngỡ ngàng không kém. 
Tình huống này khiến anh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-tong-em-van-o-day/3066548/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.