. Trời bây giờ đã về khuya, cô mở mắt nhìn căn phòng trắng xoá trước mặt, một mùi thuốc khử trùng bay vào mũi làm cô muốn nôn. Cô đang ở bệnh viện sao...? Nhìn hết căn phòng cũng chỉ có mình cô, cô vừa định bước xuống giường thì
" Lục Tiểu Y, chị mà dám bước xuống em sẽ cưa đi đôi chân của chị " - một giọng nói đầy mùi thuốc súng vang vọng khắp căn phòng
" Bảo bối, đừng hà khắc với cô ấy quá " - Ngô Phàm cười khổ rồi đem thức ăn để trên bàn
" Ai kêu chị ấy không biết tự chăm sóc mình " - Thiên Ân trợn mắt nhìn cô
" Xin lỗi, chị làm em lo rồi " - cô nở một nụ cười ngượng với cậu
" Tiểu Y, em đừng quan tâm em ấy, lại đây ăn đi " - Ngô Phàm một bên mở các hộp thức ăn, một bên cố gắng đem cuộc nói chuyện đầy mùi thuốc nổ kia vức đi
" Em cám ơn anh " - cô bước lại bàn, cậu liền kéo ghế cho cô ngồi xuống
" Chị Tiểu Y, chị thấy trong người có gì bất thường không? " - cậu nghiêng đầu nhìn cô hỏi
" Không có " - cô gắp một miếng cá bỏ vào miệng
" Sau này chị đi đứng cho đàng hoàng đấy " - cậu lườm bằng đôi mắt sắc bén của mình
" Từ lúc mở mắt chào đời chị đã đi đứng rất đàng hoàng rồi " - cô khẽ nghênh mặt lên làm Ngô Phàm phì cười
" Em đọc đi nè " -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-duong-phu-nhan-xin-em-dung-khoc/2100276/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.