. Vài ngày tiếp theo anh cũng không về ăn cơm, đêm nào cũng về rất trễ, nhưng cô chính là luôn ngồi đợi anh, có khi ngủ gục trên ghế sofa...vì tiếng xe của anh mà thức giấc để chạy ra đón anh. Nhưng anh lúc nào cũng tỏ ra lạnh lùng với cô, không đem cô để vào mắt, có hôm tới 2 giờ sáng anh mới về...cô thấy trên chiếc áo sơ mi tím của anh có một vết son môi, mặc dù biết nó là của ai nhưng cô làm gì được ngoài việc tự mình ngậm nhấm nỗi đau của mình
. Hôm nay tới công ty, cô thấy Như Hoa từ trong xe anh bước ra. Cô vô cùng ngạc nhiên, sao Như Hoa lại đến đây, nhưng rồi sau đó cô cũng hiểu...
" Tiểu Y, từ nay Như Hoa sẽ là thư kí của tôi, em chuyển xuống làm nhân viên văn phòng đi " - anh nói, mắt chăm chú nhìn vào sấp văn kiện trên tay
" Nhưng em..." - cô đang tính phản bác thì...
" Cô không nghe à, mau dọn dẹp đồ đạc của cô rồi mang ra ngoài đi " - Như Hoa hống hách nhìn cô
. Cô cuối đầu im lặng không đáp, xem ra anh đã muốn như vậy thì cô sẽ chiều ý anh...cô lặng lẽ dọn hết đồ rồi ra phòng nhân viên ngồi làm việc, chỗ cô được xếp cạnh Thiên Ân và Nỉ Khả. Thấy cô ôm thùng carton đựng đồ ra ngoài thì mọi người vô cùng ngạc nhiên nhưng không ai muốn hỏi vì sợ sẽ chạm vào nỗi đau của cô
. Như Hoa liên tục làm khó cô, có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/au-duong-phu-nhan-xin-em-dung-khoc/2100275/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.