Chương trước
Chương sau
Giữa trưa, Triệu Tinh Từ bước ra từ phòng khám bệnh đã nhìn thấy Phương Triển Vũ đứng bên quầy, trong tay cầm theo hai hộp cơm.
Phương Triển Vũ vừa thấy cô, trên mặtanh tuấn lộ ra tươi cười hiếm thấy “Buổi sáng có phải bận nhiều việc lắm không?” Hắn ôn nhu hỏi.
Sáng nay hắn lựa chọn lặng lẽ rời đi là vì không muốn khi cô tỉnh lại sẽ thấy ngại ngùng xấu hổ.
Thế nhưng, sau khi rời khỏi nhà cô, hắn cũng không về nhà mình, ngược lại trực tiếp đến bệnh viện đợi cô đi làm.
Cả buổi sáng, trong đầu hắn toàn là hình ảnh nụ hôn tối hôm qua, cả trái tim tràn đầy ấm áp, mỗi lần đi ngangqua phòng khám bệnh của cô đều không khỏi nở nụ cười.
Triệu Tinh Từ tránh đi tầm mắt của hắn nói: “Không sao cả, mỗi ngày đều như vậy”
Hắn có thể đừng nhìn cô như vậy được không? Khiến cô càng khó nói chuyện hơn thôi.
“Đi, đi ăn cơm thôi. Hôm nay tôi mua cho cô hộp cơm sườn mà cô thích” Hắn cũng nhận thấy giọng điệu của cô cóchút xa lánh, nhưng hắn quyết định xem như không có gì.
Triệu Tinh Từ trầm mặc theo hắn đến quán cà phê bọn họ thường hay ngồi, nhận lấy hộp cơm hắn đưa, trong lòng tựhỏi nên mở miệng như thế nào?
Bọn họ lẳng lặng ăn cơm, sau đó rốt cục cô cũng mở miệng: “Triển Vũ… Tôi nghĩ… chúng ta nên nói chuyện”
“Nói chuyện gì?” Phương Triển Vũ buôngđôi đũa trong tay ra, con ngươi đen gắt gao khóa chặt lấy cô, trong mắtkhông để lộ ra nỗi bất an của hắn.
Triệu Tinh Từ cúi đầu nhìn hộp cơm, dùng đũa khuấy đảo rau củ trong hộp. Phải thật lâu sau cô mới nói: “Nụ hôntối hôm qua là một sai lầm, tôi phải giải thích với anh”
Ánh mắt Phương Triển Vũ dừng trên gươngmặt đang cúi gầm của cô hỏi: “Tại sao là sai lầm”?. Bàn tay dưới bàn của hắn nắm lại thật chặt, tuy nhiên biểu tình trên khuôn mặt vẫn khôngthay đổi.
“Là vì…” Nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của hắn, cô dường như không thể mở miệng “Là vì… chúng ta không phải… làngười yêu của nhau”
Con ngươi đen của Phương Triển Vũ hiện lên một tia ảm đạm.
“Nếu cô không có cảm giác với tôi… vìsao lúc đó không đẩy tôi ra?” Cả người hắn giống như từ trên đám mây rơi xuống mặt đất, nhăn mày khó hiểu hỏi.
“Đó là bởi vì… lúc ấy tôi bị hoảng sợ…anh lại đúng lúc xuất hiện ở bên cạnh… mang cho tôi cảm giác an tâm…”Triệu Tinh Từ lắp bắp nói “Đó chỉ là phản ứng bình thường của một ngườikhi bị hoảng sợ thôi”
“Cho nên… lúc ấy bất luận là ai… cô cũng sẽ để người đó hôn sao? Tôi không tin!” Phương Triển Vũ nói như đinh đóng cột.
Hắn còn nhớ rõ hôm qua rõ ràng cả haingười đều rất mãnh liệt, vừa căn thẳng lại vừa ấm áp, chắc chắn khôngphải là phản ứng do cô hoảng sợ.
“Sao anh không tin?” Triệu Tinh Từ đặt đũa xuống, nhíu mi nói: “Chúng ta không phải người yêu, sau này cũng sẽ không”
Hắn cũng không nên đem sự tình biến thành phức tạp như vậy.
“Tại sao?” Phương Triển Vũ cũng không phải dễ dàng bị đánh một cú khiến hắn ngây người.
Hắn chưa bao giờ bức cô chấp nhận hắn nhưng nếu là đáp án lúc này, hắn cũng sẽ không buông tay.
“Anh nhỏ tuổi hơn so với tôi. Tôi từng nói với anh, tôi không thích người đàn ông nhỏ tuổi hơn mình” Triệu Tinh Từ ngoan cố nói.
“Cứ như vậy sao?” Hắn nhíu mày.
Triệu Tinh Từ dùng sức gật gật đầu.
“Tôi không chấp nhận” Phương Triển Vũlắc đầu nói: “Tuổi tác không là cái gì cả. Tôi cũng có thể quan tâm cô,chăm sóc cô, cũng có thể là người cho cô ỷ lại”
“Anh không phải là mẫu người lý tưởngcủa tôi. Anh cao ngạo, quá thâm trầm, giống như đeo trên lưng rất nhiềugánh nặng. Mà tôi chỉ muốn tìm một người có thể cùng tôi cười, cùng tôikhóc” Triệu Tinh Từ nhìn hắn thở dài: “Triển Vũ, tôi thật rất cảm kíchanh vì anh đối xử với tôi rất tốt. Thế nhưng tôi thà chấp nhận anh xemtôi như một người chị thì hơn”
Con ngươi đen của Phương Triển Vũ nhìnchằm chằm vào cô không hề nháy mắt, cõi lòng thật bi thương. Trong lònghắn, cô có một vị trí không ai lật đổ được. Có thể đối với cô mà nói thì hắn chỉ là một người đột nhiên xuất hiện trong cuộc đời cô, nhưng côlại không hề biết rằng, nói cách khác, cô thật sự đã quên cậu thanh niên nhiều năm về trước…
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi lắc đầu, nói: “Thứ tôi muốn không phải là cảm kích của cô…”
Sau đó, hắn từ chỗ ngồi đứng lên, cầm lấy hộp cơm, xếp lại ghế, xoay người rời đi.
Triệu Tinh Từ thở ra một hơi nặng nề, thân thể căng thẳng bỗng dưng trầm tĩnh lại, trong mắt hiện lên áy náy.
Vẻ mặt của hắn vẫn thâm trầm khó dò, nhìn không ra cảm xúc bị tổn thương, cái đó càng khiến cô khó chịu hơn.
Thân ảnh Phương Triển Vũ dần dần biến mất phía bên kia cầu thang, cô nhẹ nhàng thở dài. Hi vọng, chuyện này cô không có làm sai.
Loảng xoảng.
Một trận thanh âm đổ vỡ vang lên trong phòng làm việc của Phương Triển Vũ.
“Triển Vũ? Làm sao vậy?” Trương Bách Hiên vốn đang xem tivi trong phòng khách, vội vàng chạy đến trước căn phòng khoá trái cửa.
Bên trong không có phản ứng gì, Trương Bách Hiên đứng đó một lúc lâu, lắc đầu.
Hôm nay Phương Triển Vũ có vẻ khác vớithường ngày sau khi về từ bệnh viện, chính là sau khi vào nhà một câucũng không nói, vào phòng làm việc khóa trái cửa đem bản thân tự nhốtbên trong.
Từ khi Triển Vũ gặp gỡ vị bác sĩ Triệukia, hắn cứ cho là bản tính lãnh đạm của tên đó sẽ thay đổi, lúc trướcđúng là cũng thay đổi một chút. Thế nhưng hôm nay hắn dường như đã biếntrở về bộ dáng trước kia… chỉ có hơn chứ không kém.
Nếu hắn đoán không sai, hẳn là tình cảm đã va phải đá ngầm rồi!
Trương Bách Hiên bất đắc dĩ sờ sờ mũi, quay trở về phòng khách tiếp tục xem tivi.
Hắn hiểu rất rõ tính cách của PhươngTriển Vũ, với tình hình này, vô luận khuyên bảo như thế nào thì tên đónhất định cũng nghe không lọt tai.
Bên trong phòng làm việc, Phương TriểnVũ ngồi trên ghế đẩu máy xoay gốm, ánh mắt lãnh đạm nhìn chằm chằm gốmnung vỡ đầy trên đất.
Lúc nãy hắn chính là đập vỡ một bộ phận nhỏ cuối cùng của tác phẩm ‘Triền miên’.
Nếu cô muốn cự tuyệt hắn, thì ‘Triền miên’ còn cần gì nữa? Hắn nhíu mày, ánh mắt vô cùng đau đớn.
“Triệu Tinh Từ, em thật tàn nhẫn. Ngaycả sự chờ đợi nho nhỏ nơi đáy lòng anh mà em cũng muốn cướp đoạt đi” Hắn nhặt một ít mảnh vỡ dưới chân, thấp giọng nói.
Hắn từng chờ đợi có một ngày cô sẽ nghĩ xem hắn là ai. Thế nhưng bây giờ, cô chưa từng nhận ra hắn.
Con ngươi đen hiện lên một tia lạnh như băng, hắn mạnh tay cầm tên một tác phẩm khác nâng lên không…
Thế nhưng cánh tay nâng lên một lúc lâu vẫn không có thả ra. Hắn cắn chặt răng, nhẹ nhàng đặt nó thật nhẹ nhàng sang một bên.
Cẩn thận nhìn lại, thì ra là một con búp bê bằng sứ, vẻ mặt búp bê cực giống Triệu Tinh Từ, nhất là khí chấtđáng yêu tươi mát, rất sống động.
Đây là tác phẩm Phương Triển Vũ thức rất nhiều đêm để làm nên, bên trong búp bê là rỗng ruột, ở giữa có giấu một mảnh giấy ghi rất nhiều tình cảm hắn dành cho cô.
Theo kế hoạch của hắn, hắn đợi đến sinh nhật cô sẽ trao tặng cô món quà này.
Thế nhưng, hiện tại xem ra không cần rồi. Cõi lòng hắn chua sót.
Mới đầu, hắn khờ dại cho là mình có thểyên lặng canh giữ ở bên người cô đã là rất thoả mãn, cho dù cô vĩnh viễn cũng không biết tình cảm của hắn cũng không sao. Thế nhưng sau khi hôncô, hắn mới phát giác khát vọng của mình vượt qua nụ hôn đó rất nhiều.
Buổi trưa hôm nay, lúc cô yêu cầu hắnchỉ cần xem cho như chị gái, niềm hy vọng trong cõi lòng hắn như bị dậptắt, khiến hắn kinh hoàng tới chết lặng.
Cho tới bây giờ, hắn vẫn còn cảm thấy được cõi lòng cứng ngắt lúc ấy.
Cầm lấy búp bê sứ kia, hắn chăm chú nhìn một lúc lâu, thâm tình ấn xuống một nụ hôn trên gương mặt đáng yêu của búp bê.
Sau đó, hắn suy sụp nhắm lại hai mắt.
Cả đời này, hắn chỉ có thể cho một mình cô tiến vào tim mình.
Với cô mà nói, hắn có lẽ chỉ là mộtngười đàn ông ngẫu nhiên xuất hiện, nhưng với hắn, cô lại là cả một đờingọt ngào cùng chua xót.
Hôm sau, Phương Triển Vũ không có xuất hiện ở bệnh viện.
Hắn vắng mặt,khiến cho mọi người đều nghị luận sôi nổi. Nhóm y tá ngưỡng mộ hắn cứđua nhau đoán nguyên nhân vị sao hắn không đi làm.
“Hôm nay cậu em Triển Vũ không có đi với cậu à?” Buổi chiều, bên trong phòng làm việcBành Tuệ Phân tò mò hỏi Triệu Tinh Từ vẫn đang cắm cúi viết báo cáo bệnh án.
“Có liên quangì với mình à?” Triệu Tinh Từ đầu cũng không ngẩng lên, trong lòng hiệnlên một chút áy náy cùng với một chút cảm xúc khó tả.
Sáng nay khiđến phòng khám bệnh không thấy hắn, trong lòng cô bỗng nhiên xuất hiệnmất mác, giống như bị người ta đoạt mất thứ gì đó.
Tuy rằng cô đãcố gắng thuyết phục bản thân đó chỉ là lòng hư vinh của con gái thôi,chỉ là mình thiếu một người theo đuổi thôi, nhưng cũng thấy mất mác tiêu điều.
Thế nhưng sâutrong nội tâm, cô hiểu đó không phải là sự thật. Nội tâm của cô xuấthiện một cảm giác rất phức tạp, phức tạp đến nỗi cô không dám tiếp tụctruy tìm xem nó là gì.
Về chuyện cô cùng Phương Triển Vũ, cô đã quyết định rõ ràng, mà bây giờ, cô chính là nhận lấy kết quả của quyết định đó.
“Cậu em TriểnVũ luôn đi theo đằng sau cậu của chúng ta cũng chưa có xin phép nghỉ.Nếu không phải giữa hai người xảy ra vấn đề gì thì làm sao hắn không cóđến?” Bành Tuệ Phân nói chắc như đinh đóng cột.
“Hắn là tìnhnguyện viên khoa thần kinh, cũng không phải nhân viên tập sự, đươngnhiên có thể không đến bệnh viện mà không cần xin phép” Triệu Tinh Từnói, thật sự rất không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này.
“Tinh Từ, cậucó tâm sự! Có muốn nói ra không? Nói ra thì trong lòng sẽ dễ chịu mộtchút” Bành Tuệ Phân đến bên cạnh, nhìn chằm chằm cô nói.
Triệu Tinh Từđặt cây bút trong tay xuống, không hề do dự nói: “Tuệ Phân, sáng naymình phải xong bản báo cáo này, ngày mai bệnh nhân đã đến tái khám rồi,không có thời gian tán gẫu với cậu đâu”
“Tuỳ cậu, cậuchính là tâm địa rất thiện lương nên khi cự tuyệt Phương Triển Vũ sẽ cảm thấy tội lỗi” Bành Tuệ Phân nhún nhún vai nói.
“Làm sao cậu biết mình cự tuyệt anh ta?” Triệu Tinh Từ kinh ngạc hỏi.
Bành Tuệ Phâncười khẽ một tiếng, vỗ vỗ bả vai của cô nói: “Mình nói Tinh Từ à! Cậucòn có một nhược điểm, chính là rất đơn thuần, dễ dàng bị moi suy nghĩtrong lòng ra ngoài”
“Thật gian xảo!” Triệu Tinh Từ lúc này mới phát giác mình bị Bành Tuệ Phân gài bẫy, nhịn không được la lên.
“Trong xã hội bây giờ, không gian dối một chút thì làm sao sống nha? Như cậu vậy, thật là một động vật quý hiếm!”
Bành Tuệ Phân không thấy tức giận nói tiếp: “Khai ra đi, cậu với cậu em Triển Vũ của mình đã xảy ra chuyện gì?”
“Hôm qua mình nói rõ ràng với anh ấy” Triệu Tinh Từ hạ mí mắt, nhìn bản báo cáo trên bàn.
“Sau khi Phương Triển Vũ rời khỏi quán cà phê ngày hôm qua, trong nội tâm cô giống nhưbị nghẹn lại, phun cũng phun không ra, nuốt cũng nuốt không trôi, khóchịu đến chết đi được.
“Nếu như vậythì cậu nên thở dài nhẹ nhõm một hơi mới đúng, cần gì phải rầu rĩ khôngvui như vậy? Bành Tuệ Phân hai tay vòng trước ngực, khó hiểu hỏi.
“Rầu rĩ không vui? Mình có rầu rĩ không vui đâu!” Triệu Tinh Từ kháng nghị.
“Còn nói khôngcó? Hôm nay lúc cậu không thấy Phương Triển Vũ ở bệnh viện, bộ dáng liền rơi vào trầm tư. Lúc ăn cơm trưa với mình cũng thấy cậu đang ăn lúcmạch chứ không phải cơm nha!”
“Vậy sao?” Làm sao chính cô cũng không nhận ra?
“Tinh Từ, nếucự tuyệt hắn sẽ làm trong lòng cậu không thoải mái, cậu có nghĩ tới haykhông, có lẽ là bởi vì cậu luôn hi vọng có hắn?” Bành Tuệ Phân kéo ghếngồi xuống bên cạnh Triệu Tinh Từ, dường như tính nói chuyện với cô chohết vấn đề này.
“Nhưng… Haizz! Mình cũng không biết!” Triệu Tinh Từ nhất thời nghẹn lời, buồn rầu thở dài.
“Tình yêu là mù quáng mà, nếu cậu cứ lý trí phân tích từng nguyên tử tình yêu thì vĩnhviễn cũng nói không hết tình yêu là gì. Tình Từ, tình yêu cần một loạixúc động, một loại lửa cháy, mà không phải là những tiêu chuẩn cứngnhắc” Cô lấy giọng điệu người từng trải nói.
Triệu Tinh Từ mờ mịt nhìn Bành Tuệ Phân.
Một loại xúc động… Một loại lửa cháy…
Có phải giống như cảm giác căng thẳng cùng rung động khác thường trong đêm bọn họ hôn nhau đó?
“Tuệ Phân, lúc cậu cùng bạn trai quyết định yêu đương thì cậu có lo lắng cả hai không hợp nhau hay không?” Cô nghi hoặc hỏi.
“Không có. Mình cùng anh ấy yêu đương, đơn thuần chỉ là cả hai có thể tạo ra cảm xúcngọt ngào cho nhau. Lo làm gì mấy thứ đó? Hai người yêu nhau thật lòng,tự nhiên sẽ tìm được cách điều hoà tình cảm của nhau. Trên thế giới này, làm sao tìm được người hoàn toàn thích hợp với mình?”
Triệu Tinh Từ nghiêm túc suy tư lời nói của Bành Tuệ Phân, đột nhiên chuông điện thoại trên bàn làm việc reo lên.
“Xin chào!” Tinh Từ bắt mày.
“Bác sĩ Triệu,tôi là Trương Bách Hiên. Xin hỏi hôm nay cô có nhìn thấy Phương Triển Vũ không?” Thanh âm của Trương Bách Hiên truyền qua từ bên kia đầu điệnthoại.
“Không có. Hôm nay hắn không có tới bệnh viện. Có chuyện gì vậy?” Cô hơi nhíu mi.
“Không thấyhắn! Bác sĩ Triệu, bây giờ cô có thể nói chuyện với tôi không? Tôi đang ở gần bệnh viện” Thanh âm của Trương Bách Hiên có vẻ rát gấp gáp.
“Không thànhvấn đề. Gặp anh ở đại sảnh lầu một” Triệu Tinh Từ dọn dẹp hồ sơ giấy tờtrên bàn, chuẩn bị rời khỏi văn phòng “Tuệ Phân, mình ra ngoài một chút”
“Cậu đi đi, ở đây cứ giao cho mình” Bành Tuệ Phân nghe thấy cô có việc gấp cũng không hỏi nhiều.
Cô vội vàng rời khỏi văn phòng, trong lòng rất bất an.
Triển Vũ hắn… có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Triệu Tinh Từ đưa Trương Bách Hiên đến một quầy giải khát trong bệnh viện, hai người gọi hai ly cà phê, ngồi đối diện nhau.
“Bác sĩ Triệu,thứ cho tôi mạo muội hỏi một vấn đề” Hớp một miếng cà phê, Trương BáchHiên mở miệng “Hôm qua cô đã nói chuyện với Triển Vũ sao?”
Triệu Tinh Từ chậm rãi gật đầu, vẻ mặt lo lắng “Anh bảo Triển Vũ không thấy, là chuyện gì xảy ra?”
“Xế chiều hômqua sau khi về nhà hắn liền vào phòng khoá trái cửa, gọi hắn ra ăn cơmchiều cũng không ăn. Sau đó ta nghe thấy tiếng đồ vật đổ vỡ nhưng có gõcửa cách mấy hắn cũng không mở. Mãi cho đến lúc ta đi ngủ thì hắn cũngvẫn không bước ra ngoài”
Hắn lại hớp một miếng cà phê, nói tiếp: “Sáng hôm nay khi tôi tỉnh dậy đã không thấyhắn đâu rồi. Tôi đến phòng làm việc thì… cô có biết hôm qua hắn đập nátlà cái gì không? Đó là một trong những tác phẩm hắn trưng bày trong buổi triển lãm – ‘Triền miên’. Tôi tin cô cũng có ấn tượng với tác phẩm đó”
Hàm răng thẳng tắp của Triệu Tinh Từ khẽ cắn lấy bờ môi đỏ mọng, gật gật đầu.
Hắn đập nát chiếc bình cổ kia sao? Một loại đau lòng không hiểu hiện lên trong lòng.
Cô vô ý tổn thương hắn sâu như vậy.
“Tôi là ngườiđại diện của hắn nhiều năm nay, chưa từng nhìn thấy hắn sáng tác ra mộttác phẩm hoàn mỹ như vậy, đó là bởi vì có cô, cô chính là nguyên nhântạo ra ý tưởng cho hắn sáng tác ‘Triền miên’. Trong buổi triển lãm cóngười nguyện ý ra mười vạn để mua nó nhưng hắn khăng khăng không bán. Vì chuyện đó mà tôi đã cùng hắn ầm ĩ một trận”
“Anh có biết anh ấy sẽ đi đâu không?” Triệu Tinh Từ vội vàng hỏi.
Hắn một mực không bán tác phẩm của mình, bây giờ lại vì cô mà đập nát vụn nó. Chẳng lẽ, cô thật sự sai sao?
Cô cùng TriểnVũ trong lúc đó, có xúc động, có bùng cháy, tuy rằng không bằng pháobông đêm kịch liệt giao thừa nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được nó.
Chẳng qua làbởi vì Phương Triển Vũ đối với cô quá chuyên chú mãnh liệt, hơn nữa lạicòn chênh lệch tuổi tác mới khiến cô nhịn không được lùi bước.
Nhưng từ lúc cô cự tuyệt hắn đến bây giờ, còn chưa đầy ba mươi sáu tiếng đồng hồ, cô đã bắt đầu cảm thấy hối hận…
“Tôi không biết Triển Vũ đi đâu, tôi đều đã đến những nơi hắn có thể đến rồi. Điệnthoại cũng tắt, không mang theo giấy tờ tuỳ thân. Nếu theo tính của hắn, tôi sợ rằng hắn sẽ làm điều gì dại dột” Trương Bách Hiên nói.
Chuyện dại dột? Triệu Tinh Từ nhịn không được nhíu mi, trong đầu bắt đầu miên man suynghĩ. Tính cách Triển Vũ mạnh mẽ, nói không chừng thật sự sẽ…
“Anh Trương, anh bây giờ định làm cái gì?” Cô tự ngăn mình tiếp tục suy nghĩ lung tung.
“Bây giờ chỉ có thể tiếp tục chờ đợi, chờ đợi chính hắn tự trở về. Nếu không, cho dù đi báo nguy thì mất tích phải hơn hai mươi bốn giờ cảnh sát mới lập án”Trương Bách Hiên xoa xoa ấn đường “Thật xin lỗi đã làm chậm trễ thờigian của cô, cô không biết Triển Vũ ở đâu thì thôi vậy, tôi phải đi đây”
“Tôi có thể giúp gì không?” Cô nghiêng thân về phía trước, hỏi.
“Bác sĩ Triệu,cô hẳn là có thể hiểu được, tôi có thể tìm thân xác hắn về nhưng trênthế giới này duy chỉ có cô là mới tìm được trái tim của hắn. Quen biếthắn nhiều năm như vậy, tôi chưa bao giờ nhìn thấy người nào có thể khiến tâm tình của hắn khuấy động, trừ cô ra. Đứng trên cương vị là người bạn thân duy nhất của hắn, tôi muốn cô giúp một việc, nếu Triển Vũ có liênlạc với cô thì đừng tổn thương hắn nữa” Trương Bách Hiên đứng dậy nói.
Triệu Tinh Từ trầm mặc nhìn hắn.
Cho dù Trương Bách Hiên không nói, cô dù có chết cũng sẽ không nói những lời khó nghe như lúc trước.
Cô lấy giấy bút trong túi áo blouse trắng ra, viết xuống một dãy số điện thoại đưa cho Trương Bách Hiên.
“Đây là số điện thoại nhà tôi, nếu Triển Vũ có liên lạc với anh thì báo cho tôi biết, được không?”
“Không thànhvấn đề, cô cũng vậy” Trương Bách Hiên cầm tờ giấy, gật gật đầu, sau đórút một tấm danh thiếp trong túi áo sơ mi đưa cho cô “Bác sĩ Triệu, tôicũng không tiếp tục lãng phí thời gian của cô nữa, cô về làm việc tiếpđi. Gặp lại sau!”
Dứt lời, hắn liền rời đi.
Triệu Tinh Từ đứng nguyên tại chỗ, lật xem danh thiếp trong tay, trong đầu một mảnh hỗn loạn.
Cô chậm rãi hướng văn phòng đi đến, lập tức lại thay đổi chủ ý, chuyển hướng đến quá cà phê trong khuôn viên bệnh viện.
Chỗ ngồi củahai người trống không, cô giật mình nhìn sững sờ chiếc bàn không ngườingồi đó. Bỗng dưng, hơi nước làm tầm mắt của cô mơ hồ.
Triệu Tinh Từ kinh ngạc, vội vàng thở sâu ngay lập tức rút lại vành nước mắt.
Chật vật, côvội vàng đi vào nhà vệ sinh, khoá trái cửa một căn phòng nhỏ, bỗng dưngkhông chút ngại ngùng, nước mắt không theo điều khiển từng giọt từnggiọt từ khoé mắt rơi xuống.
Rốt cuộc làchuyện gì đã xảy ra? Vì sao trong lòng cô lại khó chịu như vậy? TriệuTinh Từ vung tay lau lấy nước mắt không ngừng rơi xuống trên mặt.
Cô nhớ đến tácphẩm xinh đẹp kia, cảnh tượng nó vỡ thành từng mãnh nhỏ nằm trên mặtđất… Người ta ra giá năm mươi vạn hắn cũng không bán, có thể thấy hắnquý trọng tác phẩm đó như thế nào.
Nhưng mà… hắn lại có thể ném vỡ nó.
Triệu Tinh Từcàng nghĩ càng khó chịu, ngực càng lúc càng đau đớn. Cô cũng không biếtcái loại đau đớn này là áy náy nhiều hay đau lòng nhiều.
Khoảng thời gian có Phương Triển Vũ bên cạnh từng khoảnh khắc một chạy qua trong đầu cô.
Từ lúc mới bắtđầu, cô đã nhận định hắn là một người rất là tốt, cho tới bây giờ khimất đi, mới phát hiện thì ra cô mất nhiều đến như vậy.
Tất cả mọi người đều bảo cô nên thuận theo lòng mình, riêng chỉ có chính cô là mù quáng lựa chọn khiến hắn rời đi.
Cô cắn môi,buông tha cho nước mắt của mình cứ tự nhiên rơi xuống, ngồi trong nhà vệ sinh, dung túng chính mình khóc lớn một lần.
Triển Vũ… anh đang ở đâu?
Anh có biết em rất lo lắng cho anh không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.