Thì ra, cái cảm giác yêu đơn phương một người lại chua xót đến thế. Không phải sẽ cảm giác trái tim mình quặn thắt đến từng hồi, mà chỉ cảm giác như trái tim này đã không thể tiếp tục tồn tại tình yêu. Trái tim đã nguội lạnh, liệu có thể dấy lên ngọn lửa nóng để xoa dịu tất cả? Mong muốn kiếm tìm một hạnh phúc, tại sao lại khó khăn đến vậy? Anh vốn dĩ không phải là người đàn ông lạnh lùng. Nhưng chính vì sự vô tâm của cô đã dạy cho anh cách tàn bạo. Cả hơi thở của anh đều tràn ngập trong sự lạnh lẽo. Vì cô. Tất cả là vì cô. Cô có hiểu hay không?
Anh khóa chặt trái tim mình lại, vì nơi đó chỉ cần có cô tồn tại. Không có cô, cuộc đời anh chỉ giống như một cỗ máy, không biết cười, cũng chẳng biết khóc. Bởi vì anh không có cảm xúc! Cô liệu có đau lòng cho anh không? Anh dành cả tuổi xuân của mình để yêu cô, thậm chí là dùng cả cuộc đời này để chờ đợi cô, chỉ mong cô thấu hiểu, bước đến bên anh. Nơi đây, anh vẫn đứng lại để chờ đợi bước chân của cô theo kịp. Ánh mắt anh vẫn thủy chung tìm kiếm bóng dáng ai kia ở khắp mọi nơi. Tâm anh đã chết, anh cần cô tìm đến để giải thoát cho tình yêu của anh.