“Yêu cả hai người.”
Lục Văn tỏ vẻ đờ đẫn mấy giây, vội vàng tránh ra, “Đương nhiên là được rồi.”
Tạ Tinh Lan được mời vào, Lục Văn đứng sau lưng, căng thẳng đến mức lòng bàn tay rịn mồ hôi, vô thức nắm chặt quần, anh ta vội đảo mắt nhìn căn phòng, cảm thấy mình giữ phòng tương đối sạch sẽ, mới âm thầm thở phào.
Tạ Trì tối nay có gì đó là lạ, nhưng lạ ở đâu thì Lục Văn không nói ra được, anh thêm phần hờ hững lạnh nhạt, giọng nói thì cứng nhắc, nhưng ngược lại càng khiến tim người ta đập rộn rã.
【Dụ dỗ à, nếu đây là con gái thì tui đã nghĩ đen tối rồi, đêm hôm khuya khoắt áo quần không chỉnh tề tới gõ cửa phòng người ta, chậc chậc】
【Len lén nhỏ giọng nói, trai trai cũng chưa chắc đã không được, đã là năm 0202 rồi】
【Anh Lục à, người ta không được thoải mái, anh ôm một cái là khỏe thôi.】
【Đạ mấu, liệu có phải anh ta muốn Lục Văn bảo vệ, nên muốn làm điều gì đó không?】
【Mấy người vô vị thật, khinh bỉ.】
Lục Văn nói, “Cậu nước trước, tôi đi rót cho cậu ngồi.”
Tạ Tinh Lan mờ mịt nhìn anh ta, “Gì cơ?”
Lục Văn ý thức được mình nói năng lộn xộn, gương mặt lặng lẽ đỏ bừng cả lên, “Tôi nói là, cậu cứ ngồi trước, tôi rót chút nước cho cậu.”
Nói rồi lập tức quay đầu giả vờ rót nước, dường như sợ “Tạ Trì” nhìn ra được mình lúng túng.
Khóe miệng Tạ Tinh Lan nhếch lên, chọn vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/app-dien-vien-phim-kinh-di/1962716/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.