Ông lão thấy Mục Sở Bạch nói không nên lời, ông không còn kiên nhẫn liền giơ tay lên nói với cháu trai: “Cháu trai tiễn khách, ta không muốn nhìn loại người giả nhân giả nghĩa!”
Cháu trai của ông lão từ trên giường bò xuống dưới, đối Mục Sở Bạch làm động tác mời ra. Ngày thường Mục Sở Bạch không phải là người cưỡng bách người khác làm gì, nhưng mà hôm nay, y lại cùng ông giằng co, y chỉ muốn đưa số tiền này cho ông lão.
Mục Sở Bạch đứng bất động, thậm chí còn tiến lên phía trước một bước, nói: “Nếu ông nói tại hạ là người giả nhân giả nghĩa thì cũng không sao, chỉ là ta thấy sắc mặt của lão có vẻ tiều tụy, hơn nữa lúc nghe hai ông cháu các người nói chuyện, tựa hồ ông là người rất ngoan cố, vì sao không cần số tiền này đem đi chữa bệnh trước? Hay là lão muốn để cháu trai lão sống một mình suốt cuộc đời còn? Mạng không còn thì có thể nói được gì khác?”
Ông lão có chút sinh khí: “Ta muốn sống như thế nào là chuyện của ta, ngươi muốn xen vào việc người khác...... Khụ khụ khụ......” Lão dồn dập ho khan khiến cả khuôn mặt nghẹn đến mức đỏ bừng, cháu trai của lão nhìn rất lo lắng, lập tức bò lên trên giường giúp ông lão nhuận khí.
Cháu trai chạy đến ôm ngực ông của nó, quay đầu về phía Mục Sở Bạch dùng giọng trĩ thanh trĩ khí mà nói: “Vị công tử này, xin thương xót, cầu công tử đi trước đi, gia gia của ta không muốn tiền của công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577495/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.