🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Mục Sở Bạch tìm được cơ hội, y thả chậm bước chân, gần như đến cùng thời điểm với đám người Lão Cửu, y lớn tiếng hỏi: “Quế huynh! Ngươi nói đi, vì sao Chu đại ca hắn lại luận võ ở trong núi, trước đây không phải quá lao lực đi?”

Quế Hồng liếc nhìn đám người Lão Cửu, quả nhiên là bị giọng nói của Mục Sở Bạch hấp dẫn tới đây, hắn vội vàng nói tiếp, lớn tiếng reo lên: “Hồi tẩu tử, lão đại nói với tôi ngày mai sẽ cùng Trọng Tôn Cô Lâm tư luận võ sự tình về địa vị của lão đại, nhất định phải làm long trọng một chút, hơn nữa nơi đó tương đối thích hợp luận võ, cho nên lão đại nhất định phải đi nơi đó.”

Hai người bọn họ nói xong lời này, đám người Lão Cửu quả nhiên ngừng lại.

Mục Sở Bạch mang theo Quế Hồng bước chân cũng thoáng thả chậm, làm bộ chính mình không phát giác ra bọn họ, lập tức rèn sắt khi còn nóng* nói: “Mà mọi người trong sơn trại đều đi tới đó xem luận võ, làm gì còn người canh gác? Vạn nhất có người tới, làm sao bây giờ?”

(* giống kiểu làm ngay chớ để ngày mai á, tui cũng không bít giải thích như nào cho sát nghĩa:)))

Quế Hồng lập tức nói: “Tẩu tử, không có việc gì, cổng lớn sơn trại đã khóa chặt, nếu muốn xông vào trừ phi dùng lửa đốt, nhưng mà thiêu sơn trại chẳng khác nào thiêu ngọn núi này, người phóng hỏa cũng không thể trốn thoát.”

“Thật sự không có việc gì?”

“Không có việc gì, ai dám xông cửa vào cái nơi trống không này a, thực uổng phí sức lực!”

Mục Sở Bạch thấy đám người Lão Cửu đang bắt đầu chậm rãi tiến về phía bọn họ, âm thầm đưa mắt ra hiệu cho Quế Hồng, tốc độ bước chân của hai người dần nhanh lên, bọn họ biết, con cá lớn đã căn câu. Họ chỉ cần nói mấy câu như thế thôi.

Quế Hồng một bên hồi tưởng lại lộ trình ở trong đầu, một bên cùng Mục Sở Bạch nói: “Lão đại lúc này thà rằng phái những người khác đi hộ tống cướp, chính mình lưu lại để đối phó Trọng Tôn lão huynh, những chuyện khác cũng không quan tâm lắm!”

“Lão đại không đi, vài người bọn họ có thể cướp được sao?”

“Tẩu tử, cái này ngươi không cần lo lắng!“. Ngôn Tình Tổng Tài

Nói xong, đám người Lão Cửu quả nhiên theo lại đây, không xa không gần mà đi theo.



Mục Sở Bạch nhìn thoáng qua Quế Hồng, hai người lập tức chạy tới nơi mà Trâu Trà nói đến, cùng bọn họ hội hợp. Để tránh đám người Lão Cửu hoài nghi về động cơ của bọn họ, hai người tiếp tục diễn, tiếp tục nói với nhau những câu mà họ đã tập từ trước, còn dưới chân tiếp tục chạy không ngừng nghỉ.

Cuối cùng, đến khi hoàng hoàng hôn dần biến mất trong trời đêm, hai người bọn họ rốt cuộc cũng chạy tới con đường núi vách đá kia. Thừa dịp đám người của Lão Cửu thúi đó còn chưa kịp đuổi tới, Quế Hồng lập tức cõng Mục Sở Bạch bò lên con đường nhỏ khác phía trên đường núi.

Đám người Lão Cửu bám phía sau chạy gần tới sơn đạo, trước mặt nơi này chẳng có một bóng người, chỉ thấy trước mắt chỉ có một con đường, liền vọt tiến vào không quan tâm bất cứ điều gì.

Lúc này, Mục Sở Bạch bọn họ đã cùng mấy người Trâu Trà hội hợp ở bên nhau, Trâu Trà thấy Mục Sở Bạch không có việc gì, nó thở ra nhẹ nhõm. Mục Sở Bạch giữ chặt Trâu Trà, nói: “Ngươi có biết mặt Lão Cửu không? Bắt giặc bắt vua trước, ngươi đến phía trước bắn một mũi tên bắn vào điểm yếu đi hướng hắn đi!”

Trâu Trà nói “Được!” Lập tức nó đi mấy bước nhanh như mèo về phía trước, hắn ghé vào mặt sau của một tảng đá, lặng lẽ nhắm ngay Lão Cửu trong đám người.

Mà Vạn Tự Sơn đem pháo ném vào trong ngực Mục Sở Bạch, bản thân mình dựa vào vách núi hút thuốc, dường như mọi chuyện không liên quan gì tới hắn. Mục Sở Bạch đưa một nửa số pháo giao cho Trọng Tôn Cô Lâm, nhìn thấy thủ hạ của Lão Cửu chạy tới, bọn họ vội vàng cầm kíp nổ ở phía trước tẩu thuốc của Vạn Tử Sơn một chút, một hơi đều ném đi xuống.

Chỉ nghe phía dưới trên đường núi bùm bùm nổ thành một đống, thủ hạ của Lão Cửu liên tục hô to. Quế Hồng nhìn đột nhiên hô to một tiếng: “Có lở đất! Chạy mau a!” Lúc này, người trên đường núi chạy loạn một đoàn, có người chạy lại, có người hoảng không chọn được đường, có người còn đẩy cả đồng bọn xuống núi. Mục Sở Bạch nhìn có chút không đành lòng, y dọc theo đường núi nhìn lại, chỉ thấy một người với vẻ mặt ngơ ngác nhìn đường núi, vẫn không nhúc nhích, chung quanh còn có hai người đưa lưng vây quanh hắn, xem ra người này chính là Lão Cửu.

Một mũi tên bắn lén đột nhiên vọt tới người, cả người hắn chưa hề di chuyển, thế nhưng hắn tóm người bên cạnh tới để chắn mũi tên cho hắn. Mục Sở Bạch thấy thầm kêu không ổn, vội vàng chạy đi tìm Trâu Trà. Lúc này, Trâu Trà vừa bắn mũi tên thứ hai ra, lại suýt bị Lão Cửu dùng tay không bắt được.

Mục Sở Bạch bước ba bước tới bên cạnh Trâu Trà, một phen đem hắn bế lên, hướng vào bên trong sơn đạo chạy.

Trâu Trà giãy giụa một chút nhìn thấy là Mục Sở Bạch, liền hỏi: “Mục đại ca, làm sao vậy?”

“Vị trí của ngươi bị bại lộ! Lão Cửu kia xem ra khó đối phó, chạy trốn trước đã rồi nói sau!” Mục Sở Bạch gắt gao ôm không buông tay, động tác dưới chân cũng không chậm lại.

Độtnhiên một ánh sáng lạnh lẽo sượt qua cánh tay Mục Sở Bạch, ngay sau đó một cơnđau thấu tim truyền từ cánh tới, nhưng Mục Sở Bạch không dám buông tay ra, vẫnlà gắt gao ôm Trâu Trà. Trâu Trà đột nhiên cảm thấy có mùi máu tươi truyền đến,hắn quay đầu vừa thấy, kêu to: “Mục đại ca! Tay huynh! Chảy máu rồi!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.