Mục Sở Bạch tìm được cơ hội, y thả chậm bước chân, gần như đến cùng thời điểm với đám người Lão Cửu, y lớn tiếng hỏi: “Quế huynh! Ngươi nói đi, vì sao Chu đại ca hắn lại luận võ ở trong núi, trước đây không phải quá lao lực đi?”
Quế Hồng liếc nhìn đám người Lão Cửu, quả nhiên là bị giọng nói của Mục Sở Bạch hấp dẫn tới đây, hắn vội vàng nói tiếp, lớn tiếng reo lên: “Hồi tẩu tử, lão đại nói với tôi ngày mai sẽ cùng Trọng Tôn Cô Lâm tư luận võ sự tình về địa vị của lão đại, nhất định phải làm long trọng một chút, hơn nữa nơi đó tương đối thích hợp luận võ, cho nên lão đại nhất định phải đi nơi đó.”
Hai người bọn họ nói xong lời này, đám người Lão Cửu quả nhiên ngừng lại.
Mục Sở Bạch mang theo Quế Hồng bước chân cũng thoáng thả chậm, làm bộ chính mình không phát giác ra bọn họ, lập tức rèn sắt khi còn nóng* nói: “Mà mọi người trong sơn trại đều đi tới đó xem luận võ, làm gì còn người canh gác? Vạn nhất có người tới, làm sao bây giờ?”
(* giống kiểu làm ngay chớ để ngày mai á, tui cũng không bít giải thích như nào cho sát nghĩa:)))
Quế Hồng lập tức nói: “Tẩu tử, không có việc gì, cổng lớn sơn trại đã khóa chặt, nếu muốn xông vào trừ phi dùng lửa đốt, nhưng mà thiêu sơn trại chẳng khác nào thiêu ngọn núi này, người phóng hỏa cũng không thể trốn thoát.”
“Thật sự không có việc gì?”
“Không có việc gì, ai dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-trai-tu-tai/3577481/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.