“Lam Tuân, sao hương đuổi muỗi của nhà ngươi mùi hắc quá vậy?” Hàn Niệm phẩy phẩy mùi hương nồng hắc.
“Hương đuổi muỗi ở đây đều có mùi như vậy. Ngươi đòi thơm ta biết kiếm đâu ra.” Lam Tuân hừ nhẹ.
“Huân hương của khách điếm còn thơm hơn của nhà ngươi, ngươi…” Không đợi nàng nói hết câu, Tiểu Tinh không nhịn được hỏi: “Huân hương gì?”
Tĩnh Khanh cũng khẽ nhíu mày.
“Lúc ta ở khách điếm, tiểu nhị có đến phòng của ta có đốt lư hương, ta hỏi hắn nói là hương đuổi muỗi, mùi hương còn khá dễ chịu…”
Như nhận ra gì đó, Hàn Niệm không nói tiếp.
Không hẹn mà cả ba bao gồm Hàn Niệm, Tĩnh Khanh, Lam Tuân đều đồng loạt lên tiếng: “Là huân hương.”
“Phòng của ta không có…” Tiểu Tinh như nhớ lại, bật người la lên: “A, hóa ra là hắn.”
“Ta còn nghĩ làm sao hạ độc được người trong Thập Tru, hóa ra là dùng huân hương ở khách điếm. Nói vậy, khách điếm đó có vấn đề.” Lam Tuân nhìn bọn họ nói.
Mọi người nhìn nhau, nghiêm túc gật đầu.
Hàn Niệm suy nghĩ một lát, lại nói: “Thế này đi, khách điếm đó chính xác là có vấn đề. Trước tiên mọi người tạm nghỉ ngơi ở đây đi, tối nay chúng ta sẽ đi bắt tên tiểu nhị ở đó đến hỏi.”
Lam Tuân nhìn nàng chủ trương, nhíu mày: “Sao không đi bây giờ? Ta có lệnh bài…” Hắn trước giờ làm gì cũng quanh minh chính đại, sáng làm tối ngủ.
Nàng nhìn hắn cầm lệnh bài, khinh thường nói: “Ồ, vàng thật hả?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-chot-bang-giang-ho/2340223/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.