Gió lạnh lùa qua rèm cửa, ánh nến lay động dệt nên bóng dáng dịu dàng. Trước khung cửa trúc, Diệp Thanh Nghiêu dùng cây trâm bạc chậm rãi chỉnh lại tim đèn. Mấy trang sách trên bàn bị gió lật qua, mỗi trang như đang lặng lẽ ghi lại những suy tư không thành lời của cô lúc này.
Tóc bên tai bị gió khẽ cuốn, tạo nên đường nét mềm mại. Trong khoảnh khắc, cô như hoá thân thành một bài từ thời Tống, nhẹ nhàng, trong trẻo, và sâu lắng.
“Tiểu sư thúc ơi,” – giọng của Ớt Nhỏ vang lên ngoài cửa – “Trần Mộ và Ương Hột lại đến rồi, còn có cả Chu Túc nữa.”
Diệp Thanh Nghiêu chỉnh xong tim đèn, lấy khăn lau sạch trâm bạc trong tay.
Sách vẫn bị gió lật thêm vài trang, che đi đoạn cô đang đọc.
Ánh mắt cô vẫn bình thản, giọng cũng nhạt như thường:
“Không cần để ý.”
Ớt Nhỏ nghĩ ngợi một lát, rồi thấy cũng đúng. Mấy ngày nay ba người kia như hẹn nhau, cứ rủ nhau đến đạo quán. Ai cũng mang cùng một mục đích: gây sự chú ý với tiểu sư thúc. Trần Mộ và Ương Hội thì vì muốn được cô tha thứ, còn Chu Túc thì rõ ràng là đang ra sức lấy lòng.
Để đạt được mục đích, ba người đúng là không từ thủ đoạn nào. Kể từ ba hôm trước, đạo quán vốn thanh tịnh bỗng biến thành chiến trường "gà bay chó sủa".
Ban đầu là Trần Mộ và Chu Túc cãi nhau vì chuyện ai đi chặt củi, kết quả Chu Túc đập búa trúng chân Trần Mộ. Sau đó là Chu Túc và Ương Hột tranh nhau việc ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668568/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.