Tất nhiên, Diệp Thanh Nghiêu chưa từng định nói cho anh biết cái gọi là “đáp án”, bởi thật ra cũng chẳng hề có đáp án nào cả. Ngay từ đầu, cô đã không cho rằng bản thân cần phải kết hôn hay được ai yêu thương. Cô sớm đã chuẩn bị sẵn tâm lý sẽ sống cô đơn đến hết đời.
Cô rút tay ra khỏi tay Chu Túc, phớt lờ ánh mắt nóng rực của anh, quay sang nhìn Không Tịch – người đang đứng một bên xem chuyện như đang xem kịch vui.
“Tranh vẽ xong rồi.”
Việc chọn hoa đào là do Không Tịch yêu cầu.
Một nơi Phật môn vốn coi "tứ đại giai không" là chân lý, vậy mà lại đòi một bức tranh hoa đào để làm gì? Diệp Thanh D không hỏi. Cô từ trước đến nay vốn không thích can dự vào chuyện người khác, nên khi Không Tịch mở lời xin tranh, cô chỉ gật đầu, không hề thắc mắc.
Không Tịch cười mang theo nét mặt bí hiểm, đưa mắt nhìn về phía Chu Túc. Ánh mắt anh vẫn dán chặt lên người Diệp Thanh Nghiêu, mặc dù cô chẳng hề liếc nhìn anh lấy một lần, nhưng điều đó không làm ảnh hưởng đến việc anh cứ nhìn cô mãi, như thể có nhìn bao nhiêu cũng không đủ.
Chu Túc lại liếc nhìn cô. Biểu cảm của cô vẫn điềm tĩnh, không hề tỏ ra khó chịu hay cản trở gì. Dù sao bức tranh cũng là để tặng Không Tịch, còn Không Tịch muốn tặng ai là chuyện của ông ta.
Không Tịch mỉm cười, nói:
“Vậy thì tặng cho Chu tiên sinh đi.”
Chu Túc sững lại trong vài giây, cuối cùng cũng chịu rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668567/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.