“Không ít đâu.”
“Tiểu sư thúc, Chu Túc đuổi tới rồi!” Ớt Nhỏ nhìn ra ngoài từ cửa sổ khoang thuyền, gương mặt lạnh băng của Chu Túc khiến cô sợ hãi, giọng cũng vì thế mà cao vút lên.
Cô luôn có cảm giác, nếu hôm nay bị Chu Túc bắt được, nhất định sẽ bị trả đũa thê thảm.
Thế nhưng, Diệp Thanh Nghiêu lại không có phản ứng gì lớn, chỉ chuyên tâm đốt hương, chậm rãi nói ra hai chữ: “Đi thôi.”
Người chèo thuyền cho bọn họ là dân sống ở núi Vân Đài, mỗi khi Diệp Thanh Nghiêu đi đường thủy đều nhất định dẫn anh theo.
Đó là một chàng trai trẻ khỏe mạnh, sức vóc dồi dào, chỉ vài cú chèo đã đưa thuyền rời xa bờ hồ.
Chu Túc dù có sải bước nhanh cũng không đuổi kịp.
Nhưng để cô ấy rời đi?
Không đời nào.
Đây là ven hồ, thuyền nhiều không đếm xuể.
Chu Túc tùy tiện chọn một chiếc, bảo người chèo thuyền đuổi theo chiếc phía trước.
“Tiểu sư thúc, anh ta đuổi theo rồi!” Ớt Nhỏ là người nôn nóng, giống hệt Tử Nguyệt, cô lập tức quay sang tìm kiếm sự giúp đỡ từ Diệp Thanh Nghiêu, nhưng tiểu sư thúc của cô dường như chẳng chút vội vàng, vẫn bình thản làm việc chậm rãi trong tay.
Ngay cả A Lực, người chèo thuyền, cũng lên tiếng hỏi về người đang đuổi theo ráo riết kia: “Diệp đạo trưởng định đi đường nào?”
Thuyền tiến vào giữa lòng nước, hoàng hôn như bị cầm tù trong làn sóng lăn tăn, khẽ lay động, đẹp đến mê hồn, như một bức tranh sơn dầu rực rỡ sắc màu. Mà giọng nói mềm mại của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668530/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.