Hứa Lệ Phưởng nhìn con chó bị rắn hổ mang cắn chết, sống lưng lạnh toát, nghĩ đến Diệp Thiên Thiên, cô ta kinh hoảng vội vàng chạy về.
Diệp Thanh Nghiêu không đi theo, cực kỳ bình thản ung dung.
Chu Túc dựa vào xe nghịch chìa khóa xe, tầm mắt dừng trên ống tay áo của Diệp Thanh Nghiêu, con rắn quấn trên cánh tay cô bị ống tay áo che đi không còn dấu vết, phảng phất như tất cả mọi chuyện vừa rồi đều chưa từng xảy ra.
Xem ra, sự nhận biết và hiểu biết của hắn về cô vẫn còn quá nông cạn.
Ai có thể ngờ được chứ, cô chính là cháu gái lưu lạc bên ngoài của nhà họ Diệp mà Diệp Nguyên nhắc đến. Và cả, thú cưng của cô khá thú vị.
Chu Túc đi đến nhìn Diệp Phỉ đang ngẩn người, anh ta là cháu trai trưởng của nhà họ Diệp, bình thường không chơi cùng bọn họ. Có lẽ là do ảnh hưởng từ nhà họ Diệp, người này từ nhỏ đến lớn đều quy củ, dùng lời của bậc trưởng bối mà nói thì là vững vàng cẩn trọng, Chu Túc chỉ cảm thấy nhàm chán.
Cho nên chuyện này khá thú vị, một Diệp Phi coi trọng quy củ nhất lại gặp phải một Diệp Thanh Nghiêu đi ngược lại lẽ thường, nhà họ Diệp có bị náo loạn đến gà bay chó sủa không?
Ồ khoan đã, còn có ông cụ Diệp bảo thủ cố chấp nhất kia nữa. Chu Túc cười một tiếng, thổi ra một làn khói, nhàn nhã nhìn Diệp Thanh Nghiêu, không biết cô sẽ đối phó thế nào.
Diệp Phi sau khi phản ứng lại thì rảo bước chạy qua,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ap-che-lang-man-can-du/4668529/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.