Nếu không phải trong rừng la liệt vô số thi thể, chàng như sẽ hoàinghi, màn máu tanh bạo ngược vừa rồi rốt cuộc là có từng xảy ra haykhông?
Chàng ngây người chốc lát, bỗng hiểu ra: “Thẩm Đa Tình đã thành công rồi!”
Sau đó thì cả người như thoát xác ngã bệt xuống đất.
Thẩm Hi Vi đỡ Tiêu Vô Cấu, Thẩm Đa Tình bế Tiễn Vân công chúa, bốnngười ra khỏi mật đạo, thấy mặt trời bắt đầu mọc hướng đông, toàn bộđỉnh núi đã được ráng hồng đỏ rực sáng lạn chiếu lấy, ngàn vạn ánh vàngxuyên thấu qua tầng mây rọi xuống nhân gian.
Ba người sống sót sau tai nạn, bùi ngùi thật lâu không nói gì.
Một lát, Thẩm Đa Tình đột nhiên nói:
- Kỳ lạ, rõ ràng Bộ Khinh Trần nói thuốc giải đã bị hủy rồi, Bộ Lưu Tiên từ đâu mà có?
Thẩm Hi Vi nghe vậy cũng chau hàng mi thành hình trăng non:
- Đúng vậy, sao hắn lại đưa thuốc giải cho muội?
Tiêu Vô Cấu yên lặng một chút, trong đôi mắt đen kịt dâng lên sự ưu thương khó hiểu, than khẽ:
- Tâm tư của Lưu Tiên, sợ rằng ngay cả sư phụ cũng khó dò. Từ nhỏ hắn đã e ngại sư phụ, không ngờ hắn dám bắn một tiễn trí mạng với sư phụ?
Ba người một lần nữa lại rơi vào yên lặng.
Bỗng nhiên Thẩm Đa Tình lại sợ hãi, nếu Bộ Lưu Tiên không bắn ra mũitên đó, chàng thật không biết mình còn mạng để đứng ở chỗ này không?Thiên hạ này sẽ có cục diện thế nào?
Có lẽ, đây là nhân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2446010/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.