Thẩm Hi Vi sợ hắc y thiếu niên đuổi theo nên không để ý phương hướngcứ cắm cổ chạy. Khoảng chừng nửa canh giờ, thấy phía sau không có ngườimới dừng lại thở hổn hển, đem mái tóc dài rối loạn vấn lên nhét vàotrong mũ.
Ước chừng là giờ Thìn, trong khu rừng sương mù lơ đãng, chim hót líu lo càng tăng thêm vẻ u tĩnh đẹp đẽ.
Nàng dựa vào trí nhớ để phân định phương hướng, chạy nhanh về phíatây. Khoảng chừng nửa canh giờ sương mù phía trước càng lúc càng dàyđặc, cây cối bụi cỏ ẩn hiện đằng trước, lúc này trước mắt ngoại trừsương trắng ra thì không nhìn thấy gì.
Cả ngày nay ngoài nước ra thì trong bụng nàng không có gì, lại bịsương mù dày đặc này gây trở ngại, nàng dù nhiều quỷ kế cũng phải e ngại thở dài, lập tức ngồi dưới một gốc cây cổ thụ ngồi xuống khoanh chânnhắm mắt tĩnh dưỡng, yên lặng vận chuyển thổ nạp tâm pháp của mật tông,giây lát nhập vào không gian minh tưởng, tâm lặng như nước, trong đầutrong suốt thanh thản.
Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng mở mắt ra, thấy mặt trời chóichang nhô cao, sương mù trong rừng đã tản đi, đập vào mắt là mảng cỏxanh biếc hoa dại rực rỡ. Nàng lập tức đứng dậy đi thẳng đường tắt xuống núi.
Trong lòng nàng mặc dù tức giận Tiêu Vô Cấu, nhưng lúc này bỗng nhiên không thấy hắn, không hiểu sao trong lòng nàng có chút lo lắng. Tối hôm qua nghe được lời hẹn của hắn gặp Kha Nhung dưới chân núi, nàng nghĩthầm: xuống núi trước mới quyết định sau.
Nàng chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-mong-tru-yeu/2445954/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.