Chương trước
Chương sau
Chương 6 : LẦN ĐẦU ĐẾN MỸ
Nhìn thấy thám tử Mori biểu diễn, Narumi khẽ mỉm cười, còn ông thanh tra thì lắc đầu cười khổ. Bọn họ thừa biết tính ưa khoe khoang khoác lác của thám tử Mori. Narumi chỉ ngồi yên, không có hành động gì khác, vì ở đây có mặt Conan. Cậu ta rất tinh ý, nếu để cậu ta chú ý đến thói quen cử chỉ của cậu thì không hay lắm. Đám người ở đảo Tsugikage còn cần đến cậu ta xử lý. Vì thế, ngồi yên không hành động gì là hay nhất. Cậu đã không chỉ một lần thấy cậu ta lén nhìn cậu. Chỉ đến khi thấy thám tử Mori nói hơi quá đà, cậu mới từ từ lên tiếng ngắt lời :
- Kenzo Hirota sống độc thân, không có họ hàng thân thích, và cũng là người Tokyo chính gốc, không phải dưới quê lên.
Thám tử Mori đang hăng hái biểu diễn đột nhiên khựng lại, sau đó ấp úng nói :
- Không thể nào. Cô ta bảo là con gái của ông Kenzo kia mà. Trông cô ta rất thành thật.
Narumi từ tốn nói :
- Đổi từ ‘thành thật’ thành từ ‘dễ thương’ có khi đúng hơn.
Thanh tra Megure cũng hưởng ứng, lập tức tiếp lời :
- Phải lắm. Cậu Mori không có sức đề kháng với những người phụ nữ dễ thương. Ha ha ha ...
Những người xung quanh cũng bật cười làm thám tử Mori có chút ngượng ngùng, nhưng chỉ một chút thôi rồi trở thành bình thường như chuyện không liên quan gì đến mình, cũng ngửa cổ cười ha hả như những người khác. Chỉ có Ran vẻ mặt hơi khó coi. Conan cũng có vẻ mặt không bình thường bởi đang cố nhịn cười.
Narumi chợt nói :
- Anh Megure. Cô ta có khi là người mà chúng ta đang tìm.
Thanh tra Megure giật mình, vỗ tay nói :
- Phải lắm.
Thám tử Mori ngơ ngác hỏi :
- Hai người đang nói gì thế ?
Narumi từ tốn nói :
- Kenzo Hirota là một trong ba người thực hiện vụ cướp một tỷ yên hồi tháng trước. Khi Shiratori dẫn người đến đó, gã ta đã bỏ trốn.
Conan thấy không ai chú ý đến mình, không có chút tồn tại cảm nào, muốn gây sự chú ý của mọi người, liền vội xen vào :
- Vậy mọi người cho rằng chị Masami là đồng phạm của ông Kenzo ?
Narumi và thanh tra Megure đưa mắt nhìn nhau, rồi ông thanh tra quay sang bảo thám tử Mori :
- Mori. Cậu mau liên lạc với cô Masami, báo với cô ấy là đã tìm được ông Kenzo, hẹn cô ấy ra gặp mặt.
Narumi lại nói thêm :
- Nên làm ngay. Để lâu có khi sinh biến.
Thanh tra Megure lập tức đứng bật dậy, nói :
- Phải lắm. Đi ngay thôi, Mori.
Thế là mọi người kéo nhau đi ngay. Ngoài số cảnh sát dưới quyền ông Megure còn có thêm gia đình Mori. Narumi không đi theo bọn họ. Cậu không muốn tham gia sâu vào chuyện này. Mục tiêu của cậu là tránh xa ‘cậu bé tử thần’ kia mà. Cậu quay về nhà của mình ở Tokyo, bắt tay vào việc xử lý thu hoạch của mình. Chuyện về vụ án cậu không để tâm đến nữa. Có điều, chỉ hai ngày sau, thanh tra Megure đã điện thoại báo cho cậu biết kết quả : Kenzo Hirota đã qua đời do tai nạn giao thông trên đường bỏ trốn, Masami bị bắt nhưng vừa bị ám sát ở nơi giam giữ, giờ chỉ còn lại Akira trong trại tạm giam, đang được bảo hộ cẩn mật. Sở cảnh sát đã nâng cấp vụ án lên mức đặc biệt, huy động lực lượng, ráo riết điều tra tổ chức chủ mưu. Nghi can bị ám sát ở nơi tạm giam để bịt đầu mối, cho thấy tổ chức chủ mưu thật quá lộng hành, không xem cảnh sát ra gì.
So với nguyên bản thì Akira vẫn còn sống. Đối với Tổ chức Áo đen thì cậu chưa là gì cả, nên hiện giờ cậu chỉ chuyên tâm lo việc của mình. Những gì liên quan đến vụ này đều đã được cậu phi tang xuống biển. Số tiền đã bị gã Kenzo tiêu xài hết gần bốn triệu yên. Số còn lại được cậu giấu trong bốn chiếc bao lớn. Vấn đề lúc này là đổi nó sang USD thì mới sử dụng bình thường được. Số tiền bị cướp đều đã bị ghi lại số serial, sử dụng để tiêu xài vặt thì người nhận tiền có khi không chú ý, kiểu như gã Kenzo trả tiền thuê căn hộ cho bà chủ nhà, nhưng giao dịch với số lượng lớn thì rất dễ bị phát hiện. Suy đi nghĩ lại, cậu chợt nhớ đến Macao, thiên đường cờ bạc của châu Á, nơi có thể đổi tiền rất dễ dàng. Sang Hongkong và Macao đổi tiền chắc sẽ ổn. Người ở đó họ chỉ quan tâm đến tiền chứ không phải người đổi tiền, có thể giữ kín thân phận. Quyết định vậy đi.
Đương nhiên, trước khi hành động, cậu phải làm giảm sự chú ý của số tiền mới tinh này. Cậu làm nhàu nát những tờ tiền mới, trộn lẫn với nhau để số serial không theo thứ tự, rồi mới bó lại thành từng xấp tiền, 100 tờ, 1 triệu yên. Những xấp tiền cũ, số serial lộn xộn đã ít gây sự chú ý hơn. Ngoài ra, những tờ ngoài mặt mỗi xấp tiền đều là những tờ tiền bình thường được cậu để thêm vào. Nếu lỡ có bị chụp hình lại thì cũng sẽ không bị phát hiện. Đã thế, cậu còn chia làm nhiều lần đi du lịch sang Hongkong – Macao, mỗi lần chỉ mang theo vài trăm triệu yên, đổi được vài triệu USD. Macao là thiên đường cờ bạc, cậu mang theo nhiều tiền đến đó không hề gây ra nghi ngờ gì, bởi những người khác cũng đều như thế. Mất hơn một tuần cậu mới xử lý ổn thỏa mọi chuyện, vì đổi tiền ở những nơi không chính quy nên cậu bị thiệt một chút, chỉ đổi được khoảng 7,5 triệu USD, nhưng để giữ kín thân phận, đành chịu vậy !
Sau đó, cậu lại sang châu Âu một chuyến nữa. Ở châu Âu, đặc biệt là ở Anh, các ‘cửa hàng cá cược’ (betting shop) rất phổ biến. Chỉ riêng ở nước Anh đã có gần 50 công ty cờ bạc hợp pháp, với hệ thống ‘cửa hàng cá cược’ trải rộng toàn quốc. Cậu đã đến rất nhiều nơi, đặt rất nhiều vé cá cược, sau đó thuê một két sắt trong ngân hàng tại London, cất giữ ở đó. Mang theo mấy trăm vé cá cược di chuyển xuyên quốc gia rất phiền phức. Ngoài ra, cậu chỉ đặt cược tại những công ty cờ bạc chính quy. Những nơi không chính thống có thể có tỷ lệ thắng cược cao hơn, nhưng lại không được an toàn. Đối với cậu lúc này, an toàn là trên hết. Cậu không muốn liên quan đến các băng nhóm xã hội đen, mafia.
Giữa tháng 4, Narumi bay sang Mỹ, đến một công ty dịch vụ làm hộ chiếu nhờ làm giúp cho cậu 1 bộ hộ chiếu thật và vài bộ hộ chiếu ‘giả mà thật’, tức là thân phận thì giả nhưng hộ chiếu là thật, có trong sổ lưu của chính quyền hẳn hoi. Chỉ cần có tiền, làm những hộ chiếu loại này rất dễ dàng. Xem ra việc quản lý hộ tịch ở Mỹ không chặt chẽ lắm. Có lẽ cũng vì thế mà nước Mỹ trở thành thiên đường của dân nhập cư.
Hộ chiếu thật có tên là ‘Fujiwara no Narumi’, sử dụng ảnh thật của cậu, thân phận thật. Cậu chuẩn bị sử dụng thân phận đó sau khi rời đảo Tsugikage và trở về với thân phận nam nhi. Một khi kết thúc được những câu chuyện không mấy vui vẻ ở đảo Tsugikage, cậu không muốn ai nhắc đến hai cái tên Seiji Aso hay Narumi Asai nữa. Đó là những ký ức u ám đau buồn. Còn những thân phận giả cậu chuẩn bị để sau này lĩnh tiền thắng cá cược. Dù đặt cược ở các công ty cờ bạc chính quy, nhưng cậu vẫn quyết định che giấu thân phận, gia tăng tỷ lệ an toàn. Bằng số hộ chiếu này, cậu đăng ký các tài khoản cá nhân trong ngân hàng Thụy Sĩ. Trong những năm cuối thế kỷ 20, các ngân hàng Thụy Sĩ vẫn còn có uy tín lắm. Cậu cũng chỉ cần giữ bí mật trong vài năm thôi, rồi mọi chuyện sẽ dần dần chìm vào quên lãng. Những sự kiện lớn trong bóng đá diễn ra rất thường xuyên và cũng rất nhanh bị quên lãng.
Trong lúc ở Mỹ, cậu phát hiện một tin tức thú vị và quyết định ở lại vài ngày. Năm 1992 là năm bầu cử ở Mỹ, bầu cử hai viện Quốc hội và bầu cử Tổng thống. Các ứng cử viên cố gắng hết sức vào các cuộc vận động tranh cử cho cuộc bầu cử sẽ diễn ra vào cuối năm, đặc biệt là những ai đang nhắm vào chức vụ Tổng thống Mỹ. Cuộc chạy đua rất quyết liệt, có rất nhiều ứng cử viên Tổng thống.
Phía đảng Cộng Hòa có 6 ứng cử viên : đương kim Tổng thống George H.W. Bush, Patrick Buchanan, David Duke, Jack Fellure, Pat Paulsen và Harold Stassen.
Phía Đảng Dân Chủ có 8 ứng cử viên : Bill Clinton, Jerry Brown, Paul Tsongas, Bob Kerrey, Tom Harkin, Douglas Wilder, Eugene Mc Carthy và Larry Agran.
Đảng Tự Do có 2 ứng cử viên : Andre Marrou và Richard B. Boddie.
Đảng Tân Liên Minh có ứng cử viên Lenora Fulani.
Đảng Luật Tự Nhiên (mới thành lập năm 1992) có ứng cử viên John Hagenlin.
Đảng Những người nộp thuế Mỹ (thành lập năm 1991) có 2 ứng cử viên : Howard Phillips và Gordon J. Humphrey.
Đảng Vì Dân có ứng cử viên Bo Gritz.
Đảng Công Nhân Xã Hội Chủ Nghĩa có ứng cử viên James Warren.
Đảng Bình Đẳng Xã Hội Chủ Nghĩa có ứng cử viên Helen Halyard.
Đảng Xã Hội có ứng cử viên J. Quinn Brisben.
Đảng Grassroots có ứng cử viên Jack Herer.
Đảng Prohobition có ứng cử viên Earl Dobge.
Đảng Người Mỹ có ứng cử viên Robert J. Smith.
Đảng Công Nhân Thế Giới có ứng cử viên Gloria La Riva.
Ngoài ra còn có các ứng cử viên độc lập : Ronald Daniels, Lyndon La Rouche, Ross Perot, John Yiamouyiannis, Drew Bradford, Eugene R. Hem, Delber Ehlers, James Boren và Isabell Masters.
Sau khi đánh bại Iraq trong cuộc chiến tranh vùng Vịnh, uy tín của đương kim Tổng thống George H.W. Bush tăng cao đáng kể. Cuộc thăm dò đầu năm 1992 cho thấy tỷ lệ ủng hộ ông Bush lên đến 83%, rất có khả năng tái đắc cử. Vì vậy, một số ứng cử viên sáng giá, chẳng hạn như Mario Cuomo, Lloyd Bentsen, Tom Foley, ... đã từ chối ra tranh cử. Những người khác uy tín chưa cao, nên cuộc cạnh tranh cực kỳ quyết liệt. Phải đến Đại Hội Toàn Quốc Đảng Dân Chủ (13/7 – 16/7) và Đại Hội Toàn Quốc Đảng Cộng Hòa (17/8 – 20/8) thì mới có ứng cử viên chính thức.
Tuy nhiên, do tình hình kinh tế của nước Mỹ càng lúc càng xấu đi, uy tín của đương kim Tổng thống cũng theo đó mà ngày càng giảm sút. Trong cuộc thăm dò dân ý gần nhất, tỷ lệ ủng hộ cao nhất thuộc về ứng cử viên độc lập Ross Perot, tiếp theo là đương kim Tổng thống Bush, ứng cử viên Đảng Dân Chủ Bill Clinton đứng thứ ba. Giữa lúc đó thì Narumi đến Mỹ. Cậu chợt nhận thấy đây là cơ hội tốt để cậu gia nhập giới thượng lưu ở nước Mỹ.
“Nhiệm vụ 2 : trở thành thành viên của giới thượng lưu ở nước Mỹ. Độ khó : khó.”
Vào ngày 2/6 tới, sẽ có 7 tiểu bang tổ chức bầu cử sơ bộ, trong đó tiểu bang California quan trọng nhất, có đến 348 đại biểu, kế đến là Ohio 151 đại biểu, New Jersey 105 đại biểu, Alabama 55 đại biểu, New Mexico 25 đại biểu, Montana 16 đại biểu và Bắc Dakota 14 đại biểu. Vì vậy, các ứng cử viên đều tập trung vận động tranh cử ở California. Narumi nhìn thấy tin tức về buổi tiệc vận động tranh cử do Bill Clinton tổ chức, và đã quyết định đến tham dự.
Đó là một bữa tiệc đứng, vé mời phải đăng ký trước với giá 1.000 USD, một số tiền khá lớn đối với nhiều người (gần bằng ba năm thu nhập của khoảng 1/5 dân số hạt La Paz, Arizona),nhưng cũng là số tiền nhỏ đối với nhiều người khác. Vận động tranh cử tốn rất nhiều tiền. Việc tổ chức các bữa tiệc như thế cũng là một cách tăng thêm kinh phí. Khách mời chủ yếu thuộc giới thượng lưu, hoặc những người có nhiều danh tiếng, nếu không sẽ khó có được tiếng nói ở đây. Narumi là người mới, không quen biết ai, nên cậu chỉ đứng ở một góc quan sát, lặng lẽ xem mọi người chia thành nhiều nhóm nhỏ nói chuyện với nhau.
Bill Clinton hôm nay mặc một bộ y phục toàn trắng, nhìn rất trẻ trung, phong thái tự tin đĩnh đạc. Đó là ưu điểm của ông Clinton. Sau khi diễn thuyết, trao đổi với một số khách mời quan trọng, ông Clinton chợt phát hiện trong bữa tiệc có một vị khách đặc biệt. Đó là một thanh niên người châu Á, dung mạo tuấn tú, có mái tóc dài cột cao cài mão vàng, dù chỉ đứng một mình trong góc sảnh, nhưng nổi bật hẳn giữa những vị khách người Âu Mỹ khác. Đặc biệt, thần thái cử chỉ của cậu ta trông rất quý phái, hẳn phải có thân phận đặc thù.
Ông Clinton là một chính trị gia thực thụ, tức là dù trong lòng đang nghĩ gì thì ngoài mặt không hề biểu lộ, giữ một thái độ gần như hoàn hảo trước công chúng, đặc biệt lịch lãm, có học thức và thân dân. Vì thế, khi nhìn thấy Narumi, biết cậu là một người Mỹ gốc châu Á, ông ta liền có quyết định ...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.