Hư Không tự, ngôi chùa cũ kỹ ấy, thật không ngờ lại chính là nới che giấu cửa vào của Ma động.
Quân Hào bước vào trong Ma động, nghe tiếng cánh cửa đá phía sau nặng nề đóng lại, thị tuyến dần dần bị bóng tối che lấp. Trong tâm trí gã, còn vương lại những dặn dò của Vô Trí đại sư.
- Hắc đạo hai trăm năm trước, nhân tài vô số, trong đó nổi bật lên một người xuất sắc là Tu La Vương Hoàng Diện. Tu La Vương năm đó vừa mới ba mươi tuổi, đã có thể dựa vào một thân công phu của mình, khiêu chiến khắp Nam Bắc không đối thủ, oai trấn võ lâm, Ma động này, chính là nơi tu luyện của ông ta. Sau khi Tu La Vương mất đi, ông ta phong bế động khẩu bằng một cánh cửa đá, lại xây một ngôi tự miếu che khuất, đồng thời lưu lại trong Phật tượng một trục quyển hướng dẫn đường đi vào Ma động.
Phương pháp tu luyện của Tu La Vương không phải là không ai biết, nhưng từ trước đến nay chỉ có một người thành công. Trước sau tổng cộng mười người đã bước vào Ma động, chỉ năm người có thể trở ra, trong năm người trở ra, bốn kẻ nhập ma, vĩnh viễn trầm luân. Người cuối cùng trong số đó tái nhập giang hồ, cất tay làm mưa, quay lưng tạo gió, chính là Giáo chủ khi xưa của Thông Thiên giáo. Ba mươi năm trước, ta đến đây ẩn tu, đã đóng kín động khẩu lại, trong vòng ba mươi năm, chỉ mở ra có hai lần. Quân Hào, con có thể nói là người thứ hai bước vào Ma
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-long-than-tung-ky/19423/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.