“Người này mình nhất định là đã gặp.”
Tương Đang Khải tự nhủ.
Vậy mà nhớ lại những người gần đây gặp mặt qua một lần, thậm chí bao gồm văn phòng lầu dưới mới chuyển đến, Tương Đang Khải vẫn không tìm được người này trong trí nhớ.
Tương Đang Khải mang theo một nhóm người sau lưng, cùng người trước mắt dẫn cả đội vào phòng họp. Hàng chục người đi vào phòng, nhưng một thanh âm lộn xộn cũng không có. Trong lòng Tương Đang Khải bội phục người nọ quản lý rất tốt, nhìn lại cấp dưới của mình một chút – không phải là há miệng nhìn người nọ, mà là há miệng nhìn bí thư của người nọ, anh chỉ hận không thể tự mình đi tới chùi nước miếng cho bọn họ.
Cái này mà đòi nói chuyện làm ăn, còn không đem mình bẫy chết!
Tương Đang Khải bất đắc dĩ trợ giúp, người nọ lại đang nhìn mình chằm chằm, cười: “Giám đốc Tương, có thể bắt đầu chưa?”
“Có thể có thể.” Tương Đang Khải đáp ứng một câu, Tiểu Ngô thức tỉnh mở máy chiếu, chuẩn bị giải thích.
Tương Đang Khải gật đầu với người nọ một cái, người nọ lại cười với anh.
Hưng phấn say mê, càng thêm xác định suy đoán của mình: “Mình nhất định là biết người này!”
Mấy chủ quản của Hoa Sen thay nhau đi lên giảng giải ý tưởng quảng cáo tuyên truyền của họ, chỉ sợ là máy bay nhỏ cũng thổi thành máy bay chiến đấu, huống gì chỉ là cải tiến chức năng điện thoại. Tương Đang Khải thấy người nọ cười càng ngày càng hài lòng, phỏng đoán quảng cáo này tám chín phần được chấp nhận.
Mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-giac-hoan-dong-hoc/33044/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.