Giang Trúc bình tĩnh lại.
Anh thu tay về.
Mặc dù đã mở điều hòa nhưng Đường Quỳ vẫn cảm thấy lạnh.
Ở những chỗ khác còn đỡ, nhưng vùng quanh bụng dưới thì rất lạnh.
Giang Trúc đưa miếng dán giữ nhiệt cho cô dán, thế nhưng cũng không ấm nổi.
Thuốc vẫn còn chưa phát huy tác dụng, cô cắn môi, nằm co quắp trên ghế sofa.
Đường Cách gọi điện thoại cho cô, cũng không nói gì nhiều, chỉ nói là mẹ Đường hơi nhớ cô, bảo cô sắp xếp thời gian về nhà một chuyến.
Đường Quỳ nói: “Anh giúp em nói với mẹ một tiếng, thứ bảy này em sẽ về.”
Lời vừa dứt, Giang Trúc bưng chậu tới, đặt bên chân cô, dọa cho Đường Quỳ sợ hết hồn. Cô vốn định ngồi thẳng dậy thì bị Giang Trúc nhẹ nhàng đè lại: “Đừng lộn xộn!”
Đường Quỳ thành thật ngồi yên.
Đường Cách nghe được giọng anh, sửng sốt: “Giang Trúc đang ở bên cạnh em sao?”
“Đúng vậy, sao thế ạ?”
Đường Cách nói: “Em đưa di động cho anh ta, anh có mấy câu muốn nói với anh ta.”
Đường Quỳ không rõ lắm, đưa di động cho Giang Trúc: “Anh em muốn nói với anh mấy câu.”
Giang Trúc nhận lấy di động, cũng gọi một tiếng “anh”, thật sự đã dọa cho Đường Cách ở đầu bên kia hoảng sợ.
— Nói thế nào thì Giang Trúc cũng lớn hơn Đường Cách mấy tuổi.
Đường Cách gọi một tiếng “học trưởng Giang”, dừng một chút, lại đè thấp giọng: “Tôi chỉ có một người em gái là Quỳ Quỳ, tôi nghĩ chắc là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/3224341/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.