Sắc mặt Đường Quỳ trở nên trắng bệnh, run rẩy cởi bộ đồng phục trên người ra. 
Động tác của cô rất nhanh, ngón tay run rẩy, cắn chặt răng, giống như đó là một thứ cực kỳ bẩn thỉu. 
Giang Trúc đón lấy, Vu Phỉ Phỉ ở bên cạnh không hiểu gì, hỏi: “Sao thế? Trên quần áo dính cái gì sao?” 
“Có lẽ là cất lâu nên có mùi.” Một tay Giang Trúc cầm lấy đồng phục, một tay kia đặt lên vai Đường Quỳ, kéo cô lại trấn an: “Để anh giúp em đưa đi giặt, bây giờ thời tiết rất tốt, phơi cũng mau khô thôi. Dù sao chiều nay cũng chưa phẫu thuật, mai mới mặc cũng không cần vội.” 
Lúc trước ở bệnh viện Trung y, đồng phục sẽ có nhân viên chuyên trách đảm nhận việc giặt sạch, đến đây thì chỉ có thể tự mình giặt. Bởi vì trên đồng phục ít nhiều gì cũng mang theo bệnh khuẩn nên phần lớn mọi người sẽ không mang về nhà mà giặt ngay tại phòng nước ngay bên cạnh phòng trực. 
Vu Phỉ Phỉ nhìn Đường Quỳ với ánh mắt vô cùng hâm mộ. 
Thật là hạnh phúc quá đi! Bây giờ trời càng ngày càng lạnh, mỗi lần giặt đồng phục đều phải cắm nước nóng từ trong phòng làm việc mang sang phòng nước, một ấm còn chưa đủ, ít nhất cũng phải cắm hai ấm, hoặc là phải chấp nhận giặt bằng nước lạnh, lạnh đến nỗi tay cũng tê cứng. 
Nhìn người này đi, tốt nghiệp đại học trọng điểm, bạn trai thì vừa to cao vừa đẹp trai, lại còn ân cần chu đáo như vậy, cho nên có thể nhõng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-blouse-trang-va-ba-dau-ngot/3224340/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.