Đầu tháng năm, hai anh em Hướng Tiểu Viên đã trở về thành phố Thân. Sau khi trở về, Hướng Chi Thạch đã lại đi kiểm tra CT ngực, tiến hành điều trị bằng thuốc cho liệu pháp nhắm trúng đích sắp nửa năm rồi, đã trải qua thời kỳ tác dụng phụ, hai tháng trước khối u của anh ấy đã ngừng sinh trưởng. Ở lần CT này đã phát hiện khối u của anh ấy có dấu hiệu thu nhỏ lại rồi. Đây thật sự là quá tốt, Tiểu Viên lập tức liền ôm lấy anh trai khóc hết một trận.
Hướng Chi Thạch ôm cô khẽ vỗ về, nói với cô rằng mình đã không việc gì rồi, cũng có thể chăm sóc bản thân được, bảo cô đừng lo lắng cho mình, mau nhanh đi đóng phim.
Tiểu Viên làm nũng: "Nhưng em muốn ở cùng anh nhiều hơn mà!"
Hướng Chi Thạch nhìn cô, ẩn ý ám chỉ: "Có phải sợ hãi rồi hay không?"
Sợ chỉ trích của người khác với cô sao? Sợ hãi những cái đó hoặc là sự hiếu kỳ, hay là ánh mắt đeo đuổi tìm tòi không mang ý tốt sao?
Trong lòng Tiểu Viên ít hay nhiều thì có chút lo lắng do dự, cũng chưa đến mức độ sợ hãi, cô thoáng lắc đầu: "Đương nhiên không."
Niềm vui vẻ yên lòng hiện ra trong mắt Hướng Chi Thạch, cô thật sự đã trưởng thành, trưởng thành rồi, trở nên càng vững chắc rồi.
Anh ấy cười, nói đùa: "Vậy mau mau đóng phim đi, đi kiếm tiền!!!"
"A ha ha!" Tiểu Viên cười mấy tiếng rồi dựa vào trên vai anh trai lặng lẽ một hồi, mới chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-anh-chot-loe/3223281/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.