Giang Tử Khâm khẽ khàng đẩy cửa tiệm, giơ tay ra hiệu cho người bán hàng không được nói gì, rồi rón rén đến gần Kha Ngạn Tịch. Bất ngờ ôm choàng anh từ phía sau. Khi anh chưa kịp phản ứng, cô đã cười hi hí chui đầu vào cánh tay anh, hớn hở: “Ngạn Tịch, anh đến thật rồi.”
Cảnh vừa rồi được Giang Tử Khâm diễn rất lâm li trong trí tưởng tượng, song sự thật khác xa. Kha Ngạn Tịch đúng là đang ở bên ngoài cửa hiệu, còn có đúng là khẽ khàng đẩy cửa, tuy nhiên, đến đây câu chuyện đã ngoặt sang hướng khác, bởi vì đúng lúc đó anh quay người lại.
“Có phải lừa tôi khiến em rất thú vị?”
Vì cô vừa gửi cho anh tin nhắn nói là cô bị cướp tiền, bị ngã bên ngoài cửa hiệu, không đứng lên được.
Nụ cười của Giang Tử Khâm trở nên gượng gạo. Cô cố kìm nén bước đến nắm tay anh, cũng may anh không gạt ra. Cô nói: “Em sợ anh không đến, nên mới nói dối vậy, đừng giận em nữa được không? Em vừa chọn được cặp nhẫn rất đẹp, anh vào xem đi.”
Cô đưa mắt ra hiệu cho nhân viên bên trong, người đó hiểu ý kéo rộng cánh cửa. Kha Ngạn Tịch do dự, liếc nhìn cô,lập tức bị cô kéo tuột vào trong.
Giang Tử Khâm bảo người bán hàng lấy ra đôi nhẫn cô đã chọn, hớn hở nói với anh: “Ngạn Tịch, chúng mình nên có một đôi nhẫn. Thế nào, đôi này có đẹp không? Thực ra em muốn có một đôi nhẫn chú yểm, đeo vào tay anh. Nếu anh phạm lỗi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ai-xanh-cho-long-ai-vuong-van/2939501/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.