Sáng sớm hôm sau, Kha Ngạn Tịch tức tốc đưa cô tới bệnh viện. Suốt dọc đường cô thiêm thiếp ngả vào lòng anh. Do đau đớn, suốt đêm không ngủ, bây giwof cô đã hoàn toàn kiệt sức.
Bác sĩ vừa kê đơn thuốc vừa nói: “Truyền mấy chai nước, một tuần sau sẽ khỏi.”
Giang Tử Khâm ngờ vực hỏi: “Không phải tim bị hỏng chứ?”
“Tim làm sao mà hỏng?” Ông bác sĩ phì cười, “Không việc gì, cô còn trẻ, sẽ bình phục rất nhanh.”
“Là bệnh ngoài da phải không, nhưng sao tim cháu rất đau?” Giang Tử Khâm vẫn lo ngại, “Bác sĩ chắc chắn không cần phải làm điện tâm đồ chứ?”
Đơn thuốc đã in xong, ông bác sĩ đưa cho cô: “Đừng lo, chỉ là nổi mề đay, đau dây thần kinh, triệu chứng rất điển hình.”
Kha Ngạn Tịch lườm cô, “Không có bệnh gì, em cố tìm ra bệnh hay sao?”
“Không, nhưng nếu có bệnh, anh sẽ ở nhà với em, em muốn như vậy.” Cô cười tít mắt.
Ông bác sĩ cũng bật cười. Kha Ngạn Tịch lại sầm mặt. Bây giờ cô còn làm nũng anh trước mặt người khác, lát nữa phải chấn chỉnh cho một trận mới được.
Anh ngồi trong phòng theo dõi cô truyền dịch.
Những ngày Giang Tử Khâm bị bệnh, Kha Ngạn Tịch rất ít khi đến công ty. Bỏ ngoài tai những lời xầm xì của thiên hạ, anh sống cuộc sống của mình, mặc cho họ chê cười, bàn tán. Lolita của anh, dù mười hai tuổi, hai hai tuổi hay ba hai tuổi...anh vẫn sẽ yêu.
Giang Tử Khâm định mua mấy bộ quần áo. Theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ao-ai-xanh-cho-long-ai-vuong-van/2939500/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.