Thời điểm xuất viện, hộ sĩ giao cho Cao Thịnh một phong thơ, nói là của một vị tiểu thư tóc xoăn dài gửi cho anh.
“Cám ơn.” Cao Thịnh lấy qua thư, nhìn nhìn, đối với người bên cạnh so với anh xem ra càng tò mò hơn, rồi lại làm bộ không chút nào để ý đến người yêu nói: “Anh nghĩ đây là của Tương Kì.”
Tô Dung tránh tay anh đang định choàng qua vai cậu, “Kêu cũng thật thân thiết a.”
Cao Thịnh cười đem thư đến trước mặt Tô Dung, “Cầm.”
“Để làm chi?”
“Em xem giúp anh đi.”
“Anh tự mà đọc lấy.”
“Tay của anh còn chưa hoàn toàn bình phục, dụng không ra lực.”
“Ai nói anh dụng không ra lực? Ngày hôm qua anh. . . . . .” Tô Dung bỗng nhiên dừng lời, nhìn nhìn ánh mắt tụ tập chung quanh, đỏ mặt hung tợn trừng mắt liếc anh một cái.
“Ngày hôm qua như thế nào?” Cao Thịnh cố ý chọc cậu.
Tô Dung không để ý tới anh, nghiêm mặt tiếp tục đi.
Cao Thịnh giữ chặt cậu, “Nói thật mà, em xem giúp anh đi, anh không hy vọng trong lòng em có gút mắc. Dù sao xem xong anh vẫn phải lặp lại một lần, không bằng chúng ta cùng nhau xem.”
Tô Dung rất muốn xem, nhưng lại thật do dự, “Cũng không phải nữ nhân, ai để ý cái này chứ.”
Nói cứ như chẳng thèm bận tâm, nhưng trong lòng lại không nghĩ như vậy.
Cho dù là nam nhân, cậu cùng Cao Thịnh cũng là người yêu, kỳ thật bất luận nam nữ, đối với tình địch vẫn phải đề phòng.
Cao Thịnh cười vì cậu khẩu thị tâm phi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em/1501314/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.