Buổi tối, Niên Tích Thành mang thuốc vào phòng ngủ cho cô. Anh thấy cô đang ngủ thì khẽ gọi tên cô.
" Thư Thư, dậy uống thuốc nào"
"Ứm, không uống" cô lắc đầu rồi lấy chăn che miệng mình lại.
Niên Tích Thành bật cười trước dáng vẻ trẻ con của cô. Anh ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng kéo chăn xuống.
"Không uống thì làm sao mau khỏe được?" Giọng anh dịu dàng nhưng không kém phần kiên quyết.
Thịnh Thư hé mắt nhìn anh, môi mím lại, khẽ lắc đầu.
"Đắng lắm, em không uống đâu."
Niên Tích Thành nhướn mày, môi cong lên một nụ cười đầy thách thức. "Vậy em muốn anh đút thuốc hay bón thuốc đây?"
Thịnh Thư mở to mắt, trông anh hoàn toàn nghiêm túc, khiến cô không biết nên cười hay cáu.
"Anh mà dám thử bón thuốc, em sẽ giận đấy!"
"Vậy ngoan, ngồi dậy uống đi. Anh đã chuẩn bị cả mật ong rồi, uống xong anh sẽ thưởng." Anh cầm ly nước ấm và viên thuốc trong tay, ánh mắt chờ đợi đầy kiên nhẫn.
Thịnh Thư bất đắc dĩ ngồi dậy, dựa lưng vào đầu giường, mặt mày nhăn nhó.
"Anh nhớ lời anh đấy, uống xong phải thưởng!"
"Chắc chắn rồi" anh đáp, đỡ lấy bàn tay cô, đưa viên thuốc và cốc nước.
Cô miễn cưỡng nuốt viên thuốc, sau đó lè lưỡi vì vị đắng còn sót lại. Niên Tích Thành nhanh chóng đưa muỗng mật ong đến trước mặt cô.
"Đây, thưởng cho em."
Thịnh Thư mỉm cười, đón lấy muỗng mật ong và nhấm nháp, vị ngọt lan tỏa trong miệng.
"Cung tam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3720203/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.