Thịnh Thư khẽ mở mắt, cơn đau ê ẩm truyền khắp cả cơ thể. Trong phòng chỉ có một mình cô, cả người Thịnh Thư không cử động được. Cô nắm lấy ga giường, dùng hết sức ngồi dậy.
Lý Nhuận Hiên đầu?
Cô còn chưa được nghe hết câu chuyện, Thịnh Thư vội vàng chạy xuống nhà nhưng đi được vài bước cô lại choáng váng mà khuy xuống. Thịnh Thư liên tục ho khan, người làm chú ý nên chạy vào phòng kiểm tra. Họ nhìn thấy cô khó khăn ngồi dưới nền đất thì nhanh chóng đỡ cô dậy.
" Phu nhân, phu nhân cô nên quay về giường thì hơn"
" Lý...Lý Nhuận Hiên đâu?"
" Sau khi cô ngất xỉu, cả nhà loạn hết lên, bà ta thì liên tục nói gì mà..báo ứng...vệ sĩ đã đuổi bà ta đi rồi"
Thịnh Thư tức giận hất tay người giúp việc ra
" Sao các người lại để bà ta đi như vậy?"
"Phu nhân, xin lỗi cô... nhưng vệ sĩ thấy bà ta quá kích động, lại nói năng linh tinh nên đã đưa ra ngoài. Bà ta nhất định không chịu rời đi, nhưng cuối cùng cũng bị ép ra khỏi cổng. Bây giờ... chắc đã không còn ở đây nữa."
Nghe vậy, Thịnh Thư cắn môi, đôi mắt hiện lên sự bối rối và bất lực. Từng lời nói của Lý Nhuận Hiên vẫn vang vọng trong đầu cô, như những mảnh ghép rời rạc của một bức tranh kinh hoàng mà cô chưa thể nhìn rõ toàn bộ.
"Lập tức cử người đi tìm bà ta. Nói với vệ sĩ, nếu thấy bà ấy quay lại, không được đuổi đi." Giọng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3718542/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.