Niên Tích Thành ôm Thịnh Thư ngủ cả đêm, cô rút vào lòng anh ngủ một cách ngoan ngoãn. Để Thịnh Thư lúc tối ngủ không đi đường quyền vào mặt mình thì anh cũng chỉ có cách đó.
Vừa bảo toàn được “tính mạng”, vừa được ôm vợ.
Thịnh Thư khẽ cựa mình, Niên Tích Thành sợ cô chạy đi nên anh siết chặt cô vào lòng.
"Uiya, đau
“ Anh phải để em khắc ghi cái đau này, sau này em mới không dám làm anh buồn nữa”
“ Em không dám làm anh buồn nữa”
‘Thật không?” Niên Tích Thành cúi xuống nhìn cô, trong ánh mắt là sự nửa nghiêm túc nửa dịu dàng.
“Thật mà”Thịnh Thư cười nhẹ, ngước lên đối diện với anh.
“Tiểu yêu tinh, anh không tin”
“ Kệ anh, thả em ra cái đã, chặt quá rồi thở không nỗi. Anh ơiiii” (1
Niên Tích Thành khẽ cười, nhưng vẫn ôm chặt lấy Thịnh Thư. Anh cúi xuống, ghé sát vào tai cô, giọng tinh nghịch
“Em nghĩ anh dễ dàng thả em ra như vậy sao? Sau khi làm anh giận, em phải trả giá một chút chứ.”
Thịnh Thư lúng túng, gương mặt đỏ ửng lên.
“Trả giá gì chứ... Em đâu có làm gì sai mà bắt đền thế này.” Cô vừa nói vừa cố cựa quậy thoát khỏi vòng tay của anh, nhưng Niên Tích Thành không hề nhúc nhích, thậm chí còn siết chặt hơn.
“Vậy sao? Em nghĩ lại xem, có lần nào em không khiến anh phải đau đầu không?” Niên Tích Thành nhíu mày, cố gắng giữ gương mặt nghiêm túc nhưng không giấu nổi nụ cười thoáng qua.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3715997/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.