Buổi tối hôm đó, lão thái phu nhân đích thân đến Thịnh gia, khiến người làm trong nhà sợ hãi. 
"Gọi phu nhân ra đây." 
"Thưa thái phu nhân, bà chủ đã nghỉ rồi ạ." 
"Không biết gọi dậy à?" 
Ông Thịnh vội xuống, cúi người chào mẹ. "Mẹ, đêm hôm thế này... có chuyện gì khiến mẹ đến đây?" 
Ánh mắt bà sắc lạnh. "Con nghĩ ta không biết các người đã làm gì sau lưng ta sao?" 
"Mẹ, ý mẹ là..." 
"Dương Ngọc Viên đâu?" 
"Ngọc Viên đang ngủ... hôm nay em ấy mệt..." 
"Ngủ? Mệt?" Bà cười nhạt. "Cô ta đẩy Thịnh Khanh vào đường cùng, giờ làm ra vẻ hối hận thì con bé sống lại 
dugc sao?" 
Ông Thịnh cố xoa dịu. "Mẹ, mình vào thư phòng nói chuyện..." 
"Khỏi. Ta nói cho con biết, đừng để Dương Ngọc Viên làm khổ A Thư của ta nữa." 
Ông Thịnh im lặng, lòng ngồn ngang. Lão thái phu nhân lạnh lùng: "Con là gia chủ, phải công bằng. Nếu còn để cô ta quấy nhiễu, thì xách hành lý đi là vừa." 
Bà rời đi, để lại ông Thịnh với nỗi hối hận về sự thờ ơ bao năm qua đối với đứa con gái bị gia đình ruồng bỏ. 
Thịnh Thư quay về nhà cùng với Niên Tích Thành sau một ngày ở Lệ Thuỷ Viên. Cô mệt mỏi đặt lưng lên giường, 
Niên Tích Thành đi đến ngồi cạnh bên cô. 
"Làm sao đấy?" 
"Ăn no quá...có hơi chướng bụng" 
Niên Tích Thành khẽ cười, ánh mắt dịu dàng nhìn cô, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên bụng Thịnh Thư, xoa xoa một cách nhẹ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3712173/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.