Thịnh Thư đang ngủ say trên giường thì điện thoại của cô reo lên. Cô cau mày khó chịu, với tay lấy điện thoại đang để trên tủ. 
"Alo" 
"Tiểu thư, chủ tịch nói tôi gọi cô về gấp" 
Thịnh Thư nghe thấy tiếng đập vỡ đồ đạc bên kia đầu dây. Cô vội vàng bật dậy trên giường 
" Chuyện gì?" 
" Phu nhân lại phát điên rồi ạ. C-chủ tịch không ngăn được" 
"Được được, tôi về ngay" 
Cô ba chân bốn cằng chạy vào phòng tắm, Niên Tích Thành cũng bị làm cho thức giấc. Anh chạy theo phía sau cô 
" Chuyện gì thế?" 
Thịnh Thư vừa rửa mặt vừa nói 
" Ba kêu em về gấp, hình như mẹ có chuyện rồi" 
"Anh đi cùng em" 
" Ừ" 
Trên đường đi, không khí căng thẳng bao trùm. Thịnh Thư im lặng, tay nắm chặt lấy túi xách, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung. Cô biết rõ tình trạng của mẹ không ổn định, nhưng mỗi lần như vậy cô vẫn không tránh khỏi cảm giác đau lòng và bất lực. 
Niên Tích Thành nhẹ nhàng đặt tay lên tay cô, xiết nhẹ để cô cảm nhận sự hiện diện và hỗ trợ của anh. Cô quay sang nhìn anh, đôi mắt chất chứa lo lắng. 
Khi chiếc xe dừng lại, Thịnh Thư vội vàng chạy vào nhà. Từ bên ngoài cô đã nghe thấy tiếng hét của bà Thịnh rồi. 
"Khanh Khanh, anh có thể trả Khanh Khanh lại cho em không?" 
Thịnh Thư cảm thấy tim mình thắt lại khi nghe tiếng gào thét của mẹ. Đôi chân cô dường như không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3712172/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.