Từ nhỏ Niên Tích Thành đã hiểu rõ đạo lý “ cưới vợ phải cưới liền tay” nhưng không ngờ lần này lại dễ dàng như thế. Thịnh Thư nắm lấy tay anh dắt vào bên trong đại sảnh nơi diễn ra bữa tiệc. Các quan khách đều bất ngờ đưa mắt hướng về phía họ. Cô đưa anh đi thẳng về phía bà nội của mình.
“ Bà”
Bà nội nhìn cô mĩm cười
“ Sao hả?”
“ Con muốn gả cho Niên Tích Thành”
Cả căn phòng tiệc bất ngờ im lặng, Thịnh lão phu nhân quay sang nhìn cô kinh ngạc đến cả thái phu nhân của chi hai cũng bất ngờ đến độ làm rớt nĩa xuống sàn.
“ H-hả?”
Thịnh Thư nắm chặt tay Niên Tích Thành hơn, gương mặt cô không hề dao động, thể hiện sự chắc chắn trong quyết định của mình.
“Vâng, bà ạ. Con đã suy nghĩ kỹ rồi, con muốn lấy anh ấy.” Cô lặp lại
Niên Tích Thành đứng cạnh cô, lòng ngập tràn niềm hạnh phúc. Không uổng công anh tập diễn xuất mấy ngày nay, lúc nãy khi quay đi anh vờ như bản thân tội nghiệp hết sức có thể, chắc vì thế cô mới động lòng.
Bà nội cô mĩm cười, dắt tay cô và Niên Tích Thành đi đến giữa căn phòng. Dõng dạc tuyên bố
“ Hôm nay là một ngày vui của Thịnh gia chúng ta, ta xin tuyên bố trước quý quan khách và các thành viên trong gia tộc”
Bà ngừng lại một chút, nhìn Niên Tích Thành và Thịnh Thư đang đứng cạnh nhau, tay trong tay. Ánh mắt đầy tự hào và sự yêu thương.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-hon-the/3712161/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.