Tô Dung ra thang máy đến bãi đỗ xe ngầm, nhìn thấy anh cầm thức ăn khuya đi tới, áo khoác trên người chỗ khô thì ít mà chỗ ẩm thì nhiều, rõ ràng là bị mưa làm cho ướt nhẹp, thoáng chốc cậu đỏ hốc mắt.
Mấy ngày nay, cậu vẫn luôn nghĩ, phải tìm lý do gì mới có thể tha thứ cho anh, trở lại bên cạnh anh?
Nhưng trong một khắc này, cậu mới biết được, Cao Thịnh chính là lý do kia.
Đối diện, nam nhân kia vừa nhìn thấy Tô Dung, cả người ngây ngẩn.
Tiếp theo vài giây, Cao Thịnh nở một nụ cười thật to, thoạt nhìn có chút ngốc nghếch, có chút run rẩy, có chút nơm nớp lo sợ.
“Tô Dung.”
Tô Dung lấy qua thức ăn khuya trong tay anh, đưa tay ra, “Chìa khoá xe.”
Cao Thịnh lập tức đem chìa khoá trong túi tiền đưa cho cậu, “Đây này, Dung, em tha thứ anh rồi sao?” Anh cẩn thận hỏi.
Tô Dung trừng anh liếc mắt một cái, cúi đầu nắm chặt chìa khoá trong tay, “Chúng ta về nhà trước đã, anh dạng này gặp mưa, em. . . . . .”
Cao Thịnh một tay ôm cậu kéo vào trong ngực, hai má lạnh lẽo vì ướt cọ lấy hai má ấm áp của cậu, “Anh nhớ em, rất nhớ em, một chút mưa như thế này không là gì cả. Anh cứ nghĩ thân thể sẽ đau nhức đến chịu không nổi, thế nhưng khi em không ở bên cạnh anh, anh mới biết được nguyên lai đau lòng cùng nhung nhớ, mới là cảm giác khó chịu nhất.”
Tô Dung kìm nén khát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-em-2/2146498/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.