Vì là anh em nên thận của Tam Phát thích hợp nhất. Hoàn thành xong ca phẫu thuật, hai anh em được đẩy về phòng bệnh.
Tam Phát tỉnh trước nên say người đẩy hắn qua thăm Tam Thần.
Tam Phát nhìn đứa em cùng cha khác mẹ vốn ghét bỏ nhiều năm lại thở dài:
"Đúng là nợ mà! Trả xong rồi nhé!"
Tam Thần lờ mờ mở mắt:
"Sao lại hiến thận?"
Tam Phát tặc lưỡi:
"Cũng không muốn. Ai biểu trong cả đám người chẳng ai thích hợp."
Tam Thần nghe xong muốn người như vì vết thương còn quá đau nên vừa nhếch nhép đã vội nhăn mặt.
Tam Phát mắng chửi:
"Đáng đời!"
Nói xong, hắn say y tá đẩy hắn ra bên ngoài. Mà Tam Thần vội nói theo:
"Lão đại! Về tài sản của Tam gia, em sẽ không động vào!"
"Ừ!"
Vì Tam Phát quay lưng cho nên không biết hắn đang nghĩ gì. Tam Thần hỏi tiếp:
"Vui không?"
"Đừng chọc anh đây chửi!"
"Tạm biệt!"
Tam Phát vẫn quay lưng giơ tay lên vẫy một cái rồi y tá đẩy hắn ra bên ngoài.
Thật ra cho dù có hận nhau thì giữa họ vẫn có cùng một người cha. Vẫn được gọi là người nhà.
Mà người nhà thì suốt đời vẫn là người nhà. Cho dù có chối bỏ đó vẫn là sự thật.
Tam Thần vừa cười vừa khóc. Nếu ba hắn chung thuỷ chỉ yêu một mình mẹ hắn thì có lẽ hắn đã có một tuổi thơ hạnh phúc có đúng không? Hắn cũng không phải ôm thù hận mà lớn lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576513/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.