Tam Thần gọi mãi Tiểu Phương mới chịu mở cửa phòng tắm mà đi ra.
Hắn thấy sắc mặt cô xanh xao nghi hoặc hỏi:
"Biểu hiện này là mang thai sao?"
Tiểu Phương thoáng chút run lên nhưng cố tỏ vẻ bình tĩnh:
"Tam gia, ngài nghi ngờ bác sĩ?"
"Không có tôi..."
Tam Thần đang suy nghĩ nên nói gì tiếp theo thì Tiểu Phương chặn lại:
"Tam gia, ngài nghĩ nhiều rồi!"
Vì Tiểu Phương quay lưng với Tam Thần nên cô không biết hắn đang nghĩ gì. Tâm tư hắn không thể nào đoán được. Vậy cho nên thay vì đoán thì phải đảm bảo an toàn cho đứa bé trước.
"Ừ! Tôi sai quản gia mang nước ấm lên cho em uống. Sẵn hầm một ít tổ yến."
Nghe bước chân Tam Thần rời đi, Huỳnh Tiểu Phương lại sợ cô cùng người phụ nữ đó nối lại tình xưa. Mà như thế thì cô và con sẽ thế nào?
Tiểu Phương hít một hơi sau đó lại gọi hắn lại.
"Tam gia!"
Người đàn ông dừng bước:
"Tôi nghe!"
"Ngài có thể ở cạnh em được không?"
Tam Thần rất vui khi nghe cô chủ động gọi hắn lại. Nhưng mà phải giả vờ một chút để không mất mặt:
"Nếu em đã muốn tôi như vậy. Tôi đành chịu thiệt mà chiều em!"
Hắn quay lưng lại, chân dài bước đến gần cô.
"Ngài làm gì đó?"
"Bế em không được sao?"
Dứt lời hắn bế cô đặt lên giường, hai tay ôm lấy chiếc eo của cô. Mà hắn nhận ra có điều không đúng níu mày nói:
"Em nôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576506/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.