Nhưng Trương Bối Vy hoàn toàn không biết, người cô ta đang cưỡi lên trên đó không phải là Tam Thần vì Tam Thần đang nằm trên chiếc giường lớn ở tầng áp mái của biệt thự. 
Lúc này bên ngoài trời đột nhiên đổ mưa lớn. Tiếng mưa rơi khiến cho Tam Thần tỉnh giấc. 
Hắn quờ quạng ngồi dậy. Người hắn gọi đầu tiên là Huỳnh Tiểu Phương: 
"Đồ ngốc! Em đang ở đâu?" 
Hắn muốn đi nhưng đôi chân tê rần khó lòng cử động. Tam Thần tức tối đánh vào đùi của mình: 
"Khốn kiếp! Tại sao? Tại sao?" 
Hắn cố gắng đi xuống giường nhưng cứ như người bị bại liệt không tài nào di chuyển. Lần đầu tiên trong lòng hắn biết hoảng sợ. Hắn gọi lớn: 
"Huỳnh Tiểu Phương..." 
Chưa bao giờ hắn thấy nội tâm mình chua xót đến vậy. Bằng mọi giá, hắn nhất định phải cứu cô. Chẳng phải cô và hắn là đồng minh sao? 
Hắn bò trường trên mặt đất lê lết đến gần cánh cửa. Lúc hắn vươn tay lên định xoay nắm cửa thì lại nghe giọng nói rất nhỏ truyền từ trong cửa tủ. 
Lúc hắn không nghe rõ là gì thì giọng nói kia lần nữa vang lên: 
"Cứu... Nóng..." 
Mà giọng nói này là của Huỳnh Tiểu Phương. Hắn nhanh bò lê đến cửa tủ. Lúc hắn mở ra, Huỳnh Tiểu Phương đang được bao bọc ở trong chăn ngã nhào vào người hắn. 
Người cô đẫm mồ hôi. Tam Thần phải gọi cô mấy lần: 
"Huỳnh Tiểu Phương, tỉnh lại đi! Tỉnh lại..." 
Cô không tài nào mở mắt thế mà lại cảm nhận được hơi ấm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576498/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.