“Này, dậy đi!” 
Lúc Tiểu Phương mở mắt thấy bác sĩ đứng ở cạnh giường bệnh đang dùng tập hồ sơ bệnh án đánh nhẹ nhẹ vào vai Tam Thần. 
Bác sĩ tiếp tục nói: 
“Này, cậu đi nuôi bệnh hay muốn làm bệnh nhân? Muốn ôm thì về nhà mà ôm, dậy đi!” 
Nghe được câu này, Huỳnh Tiểu Phương triệt để nhắm mắt. Mặc kệ Tam Thần ở bên cạnh cựa quậy. 
“Cút!” 
Bác sĩ gõ tập hồ sơ lên trán hắn lần nữa: 
“Dậy đi! Cậu muốn bệnh để tôi bảo y tá tiêm cho cậu vài mũi. Thanh niên trai tráng gì đi giành giường bệnh với phụ nữ, trời ạ!” 
Nghe câu nói này, Tam Thần nhớ lại hắn ở bệnh viện chăm sóc cho Tiểu Phương nên giật bắn người. Lúc nhảy xuống làm chiếc giường bệnh lung lay. May là y tá phản ứng kịp thời vịn chặt lại. Nếu không Tiểu Phương chắc đang nằm ở dưới đất. 
“Xin lỗi, tôi ngủ quên!” 
Bác sĩ cười cười đẩy hắn ra một bệnh: 
“Xin phép cho tôi khám bệnh!” 
Hắn vậy và rất nhẫn nhịn không mắng lại bác sĩ. Hắn vào phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi quay ra. Vừa hay nghe bác sĩ hỏi Tiểu Phương mấy câu. Mà câu nào câu nấy giống như đang nhắm vào hắn. 
“Cô bị dập lá lách đó cô biết không? Tai nạn giao thông hay bị va đập mạnh?” 
Giọng cô mang theo hoảng hốt: 
“Vậy có sao không bác sĩ? Do tôi va vào cạnh bàn.” 
“Tự va hay có người đẩy?” 
“Dạ tự va.”, Tiểu Phương đưa mắt nhìn về phía Tam Thần. 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576485/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.