Tam Thần cõng cô vào phòng cấp cứu của bệnh viện. Trong cơn mê man, cô phát hiện cái lưng của hắn rất rộng và ấm.
Tam Thần gấp gáp hét lớn:
“Người đâu mau cấp cứu!”
Mi mắt cô nặng trĩu, cái miệng nhỏ cố bật ra âm thanh:
“Anh lo cho tôi?”
“Phí lời! Tôi không muốn có người chết ở nhà họ Tam.”
Người nói vô ý, người nghe thấy lại có ý. Huỳnh Tiểu Phương nở nụ cười vì người đàn ông cô gọi là chồng lo cho cô.
“Cảm ơn!”
“Cô làm như sắp chết không bằng?”
Hắn đưa cô cho y tá rồi ra bên ngoài đợi. Định lấy điện thoại trong túi ra thì phát hiện không thấy đâu. Hắn nhìn người đàn ông bên cạnh bảo:
“Đưa điện thoại đây!”
Người đàn ông nhìn hắn cười khinh:
“Bị điên à?”
Tam Thần không nói nhiều, hắn ném tiền vào mặt của người đàn ông.
“Bao nhiêu đây đủ chưa?”
Người đàn ông cung kính đưa cho hắn cái điện thoại. Không do dự, Tam Thần ấn số gọi cho Trương Bối Vy.
Hắn khẩn trương cầu mong cô nghe máy.
“Ai vậy?”
“Là anh.”
Đầu dây bên kia không đáp lời mà truyền đến tiếng khóc.
“Tam Thần, em hận anh. Bây giờ em chết cho anh xem…”
“Em đang ở đâu?”
‘Huhu…”
“Trương Bối Vy, nói cho anh biết em đang ở đâu?”
“Nhà…”
Hắn cúp máy ném cái điện thoại lại cho người đàn ông rồi rời đi.
“Mời người nhà của cô Huỳnh Tiểu Phương?”
“Người nhà của Huỳnh Tiểu Phương có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576476/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.