Tiểu Phương do dự đứng ở cửa Huỳnh gia mãi.
“Huỳnh Tiểu Phương, cô đứng ngây ra đó làm gì?”
Đến khi được Tam Thần nhắc nhở, cô mới chịu đi vào nhà. Vừa nhìn thấy Tam Thần, bọn họ vui mừng ra mặt:
“Tam Thần, phiền con về nhà một chuyến. Mau ngồi đi!”
Hắn ngồi xuống sofa, chỉ một cái khẩy tay, thuộc hạ đi theo mang nhiều quà đưa cho ông bà Huỳnh.
Huỳnh Thiên nhận lấy, gương mặt nở nụ cười tươi roi rói:
“Con gái gả đi cuối cùng cũng được nhờ. Là nhờ vào con rể. Cảm ơn con rể! Haha.”
Đúng lúc, điện thoại trong túi Tam Thần reo lên. Hắn đi ra bên ngoài nghe điện thoại.
Bây giờ trong phòng khách không khí tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ cần một con ruồi bay quay cũng nghe được tiếng.
Từ lúc Huỳnh Tiểu Phương về đến nhà, một câu hỏi thăm con gái Huỳnh Thiên cũng không nói được. Thế nhưng khi cô chị hai đang mang thai bước xuống, Huỳnh Thiên chạy lại đỡ cô ta. Quan tâm cô ta:
“Con xuống đây làm gì? Không ở trong phòng nghỉ ngơi?”
“Ba, em gái về rồi con cũng nên chào một tiếng.”
“Từ từ thôi con!”, Huỳnh Thiên đỡ cô ta vừa nhắc nhở.
Đến cả người mẹ kế còn bảo:
“Tiểu Phương, còn không mau nhường chỗ cho chị? Mà thấy chị con cũng không chào?”
Tiểu Phương miễn cưỡng chào chị hai xong rồi đứng dậy nhường chỗ cho chị ta. Lúc chị ta đi ngang qua cô còn cố tình đẩy Tiểu Phương té ngã. Cô ta cũng làm bộ ngã xuống.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576474/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.