Tiểu Phương không còn nơi nào để về chỉ có thể trở lại Tam gia sớm hơn dự định. Vừa bước vào trong nhà đã nghe tiếng mẹ chồng hỏi: 
“Huỳnh Tiểu Phương, Tam Thần đâu? Nó không đi cùng cô à?” 
Tiểu Phương quên mất là phải gọi hắn về cùng. Cô nuốt nước bọt, thở cũng không dám. Tìm cớ nói với Tam lão phu nhân: 
“Mẹ, anh ấy bận việc ở công ty. Con về trước.” 
Vừa dứt lời là tiếng của Tam Phát chen ngang. 
“Em dâu em làm vợ kiểu gì vậy? Chồng mình đi chơi cùng tiểu tam mà không biết sao?” 
Tam Phát ném điện thoại xuống trước mặt cô. 
“Không tin, em xem đi!” 
Tam lão phu nhân nghe xong rất tức giận. Bà đi thẳng đến trước mặt cô giáng một bạt tai rõ to xuống. 
“Chồng đi đâu không biết làm sao làm người vợ tốt? Còn giúp nó nói dối ta? Bạt tai này xem như cảnh cáo con lần này. Lần sau sẽ phạt nặng hơn. Mau cút về phòng đi!” 
Tiểu Phương bị tát đến chảy máu miệng nhưng cô không thể làm gì khác ngoài im lặng chịu đựng. 
Cô cúi đầu xin lỗi mẹ chồng rồi về phòng. Đi thẳng vào bên trong phòng tắm xả nước lạnh. 
Cô nghe nói nước lạnh có thể làm giảm sưng đau. 
Cứ thế mặc vòi nước xả lên người. Cô đã làm theo nhưng sao lòng vẫn đau như ai đó cắt da cắt thịt cô vậy? 
Khi nỗi đau không nói thành lời chỉ có thể dùng nước mắt để diễn tả. Mà đến khóc còn phải trốn vào một gốc không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576469/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.