Tam Thần phóng xe như đua. Hắn đưa Tiểu Phương đến một biệt thự ven biển.
Xe vừa dừng lại có người hầu chờ sẵn mở cửa xe.
Lúc chân Tam Thần vừa chạm đất, người hầu chờ sẵn nhanh nhẹn thay dép long cừu đi trong nhà cho hắn.
Người đàn ông khoan thai đi trước, cô gái nhỏ cúi đầu theo sau. Nhìn cô và hắn rõ ràng là hai người thuộc hai thế giới khác nhau.
Hoàn toàn khác biệt. Vậy mà lại đem đặt cạnh nhau.
Tam Thần thở dài, chán ghét nói:
"Tầm thường!"
Tiểu Phương nghe được, nhưng cô không nghĩ người hắn nói là cô. Cô đắng do một lúc mới lấy can đảm hỏi hắn:
“Tam gia, sao ngài đưa tôi đến đây?”
Hắn không trả lời mà đi thẳng vào phòng bếp. Hắn kéo ghế ra ép cô ngồi xuống bàn.
Bàn ăn được đặt cạnh cửa sổ gần biển. Cảnh bên ngoài được trọn vẹn thu vào tầm mắt.
Bầu trời xanh ngắt, nước biển cũng trong xanh màu lam ngọc.
Phía trong quầy bếp, người đầu bếp thuộc nhà hàng 5 sao đang múa dao. Từng đường vung xuống mang con cá ngừ đỏ thái mỏng từng lát.
Tam Thần ngồi đối diện cô. Hắn thoải mái nâng ly rượu vang đỏ trong tay lên nhấp một ngụm khai vị.
“Muốn đưa cô đi ăn. Xem như xin lỗi cô chuyện tối hôm qua.”
Tiểu Phương khẩn trương. Người như hắn lại có thể nói xin lỗi sao? Cô không nghe nhầm chứ?
Mắt cô mở to, ngạc nhiên nhìn hắn.
Hắn đứng lên trực tiếp vòng qua sau lưng, vuốt ve
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-yeu-co-ay-em-yeu-anh/3576468/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.