Trịnh Thái vừa đi, em có chút bần thần, không biết anh ta còn có thể độtnhiên xuất hiện trước mặt em nữa không. Kỳ thật, em rất thích người bạnnày.
“Anh xã à, hình như em… phạm sai lầm.” Anh xã gọi điện thoại trở về, em lấy Ngọc Quan Âm trên cổ ra cho anh xem, tâm tình hơi hơikhông yên.
Anh xã thản nhiên nhìn thoáng qua, không nói lời nào,trực tiếp nhét Ngọc Quan Âm vào trong áo, sau đó dùng chăn gói em thánhcái bánh chưng, mới ngồi xuống rót chén nước. Em vừa định mở miệng nóiem không khát, anh liền cầm cái chén lên tự mình uống nước, căn bảnkhông thèm để ý đến em. Anh già này! Rất đáng giận!
Hai đứa nhỏtrên giường, không biết là Đại bảo hay Nhị bảo, bắt đầu gào khóc, đánhvỡ trầm mặc giữa hai vợ chồng. Anh xã ôm lấy đứa nhỏ dỗ dành một lát,vẫn cứ khóc.
“Có thể là đói bụng.” Hộ sĩ nhìn nhìn đồng hồ, mở miệng nói.
Em vừa nghe thế, đôi mắt liền đỏ. Nhưng việc cho con bú sữa là nghĩa vụ mà mẹ mẹ là em phải chấp hành, đành phải ngân ngấn nước mắt bế lấy đứa nhỏ để con bú. Con bú đau quá! Tiểu tử kia bú rất hăng hái, còn dùng mấychiếc răng chưa mọc hết kẽo kẹt kẽo kẹt cắn lấy “hạt đậu đỏ”. Đứa nhỏnày nghĩ “hạt đậu đỏ” của em là “bánh nghiến răng” (*)sao! Đấy là bảobối của bảo bối nha!
(*) Bánh nghiến răng: Khi trẻ con mọc răngsữa, thường thích cắn những thứ cứng rắn, hay đưa ngón tay vào trongmiệng hay cắn nụ hoa mẹ. Cho nên vào giai đoạn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xa-gia-nha-em/3237242/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.