Em và anh xã thương lượng một chút, quyết định không nói cho thằng bé thân thế của nó, chờ thằng bé trưởng thành nói cho nó chân tướng sự thậtcũng không muộn. Dù sao, em không muốn làm cho đứa nhỏ khổ sở thêm nữa.Trên phương diện này, đương nhiên là anh xã cực lực ủng hộ em.
Lưu Bỉnh chọc gậy bánh xe vừa đi, Trịnh Thái mất tích bấy lâu đột nhiênxuất hiện trong phòng bệnh em. Mẹ mẹ tốt bụng chia cho anh ta nửa bátsúp của em. Cũng được thôi, thời gian này em uống súp sắp nôn ra tới nơi rồi, để cho anh ta uống hộ em một nửa, em thập phần vui vẻ. Mẹ mẹ vàTrịnh Thái hàn huyên một lúc, nhìn nhìn đồng hồ, thu thập cả túi quần áo bẩn của ba mẹ con em đi về, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, năm phútsau anh xã chắc sẽ lại đây, giúp trông nom hai đứa nhỏ đều nhỏ ngủ saybên cạnh giường.
Em nhìn nhìn Trịnh Thái, đến thăm bệnh nhân, còn không biết cầm theo giỏ quà, thật bất lịch sự.
“Anh ăn táo không?” Nhưng em vẫn cứ phải khách khách khí khí tiếp đãi anh ta, cho dù anh ta không mang quà cáp đến.
“Không ăn.” Một năm không gặp, anh ta đã học được khách khí cơ đấy, thực làm cho người ta lắp bắp kinh hãi.
“Em nhìn cái kiểu gì đấy?” Trịnh Thái kích động nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của em.
“Không có gì, em định nói anh không muốn ăn, em muốn ăn, anh gọt cho em mộtquả đi!” Lời này vừa nói ra, bàn tay đang cầm quả táo chuẩn bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xa-gia-nha-em/3237241/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.