Mỗi lần như vậy, emliền cảm thấy em vô cùng vĩ đại ~ quả thực chính là thánh mẫu hóa thânthôi! So với bà ấy, em chính là thiếu chút hào quang mà thôi, đúng không đúng không?
Nhưng mà sau vụ giáo huấn này, em sẽ không bao giờphong kiến mê tín nữa, nén hương kia coi như đốt công cốc, chẳng nhữngkhông hết vận hạn, còn làm em càng không hay ho… Ngày đó đi chùa miếu kì thật coi như một loại giao du, em thật vất vả mới thuyết phục được anhxã đồng ý đeo thêm một ba lô đồ ăn vặt đi cùng, kết quả còn chưa kịp ăn, đã bị rơi vào nước bẩn. Đây thật là tiền mất tật mang vô cùng nghiêmtrọng a! Sau khi về, Trần Tư Nam còn thập phần rút kinh nghiệm xương máu thay em tiếc hận một phen. Dưng tái ông mất ngựa, biết đâu là họa hayphúc? Anh xã vì an ủi em, chuyên môn mang hai mẹ con chúng em đi siêuthị, chuyên càn quét khu vực đồ ăn vặt, tuy thức ăn cũng có giới hạn,không thể ăn nhiều. Chỉ có đồ ngốc như Trần Tư Nam mới nghênh ngang ănđồ ăn vặt trước mặt anh xã, người thông minh như em bình thường đều lànửa đêm ngồi dậy ăn vụng ăn trộm. Em biết anh xã thấy được, anh làm bộnhư không biết cái gì. Thậm chí còn ra vẻ thực bồn chồn hỏi Trần Tư Nam:
“Là con ăn đồ ăn vặt đấy à?”
Trần Tư Nam thực vô tội nói con không có a…
“Con không ăn, chẳng lẽ là con chuột ăn à?” Anh xã nhìn Trần Tư Nam, nhưng những lời này tuyệt đối là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xa-gia-nha-em/3237232/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.