Trên đường về có không ít người tò mò nhìn em, hàm súc một chút thì chemiệng cười trộm, lá gan lớn một chút thì trực tiếp chỉ trỏ. Vốn khôngbiết bây giờ trông em đến tột cùng như thế nào, bị bọn họ nhìn nhìn, một chút chút tự tin lấy được từ anh xã liền tan thành tro bụi trong nháymắt. Em gần như cúi đầu chui vào cổ anh xã, nhưng mà lại lo lắng cứ nhưvậy thì mái tóc vốn không còn là mái tóc bình thường của em sẽ hoàntoàn bại lộ, càng làm cho người ta nhìn rõ như ban ngày. Sốt ruột, nướcmắt của em liền chảy ra, chảy xuống cổ anh xã, còn có xu hướng lan trànxuống quần áo.
“Khóc cái gì? Bà xã của anh cho dù là phá tướng,cũng đẹp hơn bọn họ không biết bao nhiêu lần!” Anh xã già thế nhưng nóira một câu lời ngon tiếng ngọt, đây là lần đầu tiên anh gọi em là bà xã. Bà xã, đây là xưng hô em tha thiết ước mơ, nhưng mà anh xã cảm thấy vừa buồn nôn vừa tùy ý, sẽ không gọi. Hiện tại anh nói vậy, không thể nghi ngờ là vừa tiêm cho em một liều thuốc trợ tim, nháy mắt, Kim Bảo Bối em liền sống lại, vô cùng tự tin nhìn quét một vòng mấy kẻ tò mò, bọn họcũng xấu hổ đối mặt với em, lập tức chuyển ánh mắt sang chỗ khác. Lúc ấy em thật sự rất vui vẻ, tưởng khí thế của em đàn áp người. Nhưng sau này em kể lạic chuyện này cho mấy chị em nghe, Tiểu Nhan nghe xong lạnhlùng phán một câu: “Không muốn sống không bằng không cần mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/anh-xa-gia-nha-em/3237231/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.